Chương 12: Quà cảm ơn?

Một lúc sau, Triển Diệp cầm đồ uống lên đây.

Hắn gõ cửa phòng của Đường Hiểu và đưa chai sữa chuối qua, “Trước mắt ở chung cư chỉ có cái này và cà phê, tôi biết em không uống được cà phê.”

Đường Hiểu kinh ngạc mở miệng, “Tại sao thầy lại biết vậy?”

“Hơi tìm hiểu ở trên mạng một chút.” Vẻ mặt của Triển Diệp thẳng thắn chân thành, “Tôi nghĩ muốn sống cùng nhau trong một khoảng thời gian cho nên tìm kiếm một chút về tư liệu của em, em không ngại đúng không?”

“Đương nhiên.”

Đường Hiểu cầm lấy chai sữa chuối và uống một ngụm, ngọt đến trong lòng cô. Cô lại uống một ngụm và nói: “Thật ra tôi cảm thấy rất vui vẻ.”

Hành động của Triển Diệp quả thật đã tăng lên độ thiện cảm của cô dành cho hắn rất nhiều, cô thật sự rất thích điều này.

Ai có thể từ chối một người đàn ông săn sóc tinh tế được chứ?

Danh tiếng của hắn ở trong ngành quả nhiên danh xứng với thực!

Tiền bối Triển Diệp là một người rất tốt, những ngày tháng kế tiếp chắc chắn sẽ ở chung vui vẻ với nhau.

Dây đàn căng chặt trong lòng Đường Hiểu đột nhiên giãn ra.

Triển Diệp cầm lấy cái hộp đựng sữa chuối và liếc nhìn lượng calo ở trên đó, hắn nhíu mày, “Cái này có lượng calo quá cao, lần sau tôi sẽ làm cho em lượng calo thấp hơn.”

Đường Hiểu tò mò hỏi: “Thầy Triển, thầy biết nấu cơm sao?”

“Hơi hiểu biết một chút.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng biểu cảm của hắn lại rất tự tin, chỉ kém viết câu “Tôi rất giỏi” ở trên mặt.

Đôi mắt của Đường Hiểu lấp lánh và ca ngợi từ tận đáy lòng: “Thầy Triển Diệp thật sự toàn năng nha! Thầy có thể dạy cho em không?”

“Đến cái tuổi này của tôi thì sẽ cảm thấy hơi nhàm chán, cho nên muốn học mỗi thứ một chút.” Triển Diệp mỉm cười, “Tôi đang định thiết kế sổ tay chung cư và muốn mọi người thay phiên nhau trực nhật. Em sẽ có cơ hội.”

Triển Diệp nói xong rồi đưa bản nháp cho Đường Hiểu và dò hỏi: “Em có đề nghị gì không?”

“Khu vực công cộng thay phiên nhau trực nhật, phòng mỗi người thì tự phụ trách.” Đường Hiểu nghiêm túc nhìn xem sổ tay và bổ sung nói: “Trực nhật cũng có thể phân công, phân thành nhóm nấu cơm, nhóm mua đồ ăn, nhóm vệ sinh, vậy thì mọi người đều có cảm giác tham dự và cũng không cảm thấy mệt mỏi.”

Triển Diệp nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu, “Có lý, để tôi bổ sung một chút.”

Lúc này di động của Đường Hiểu vang lên, cô trò chuyện một lúc và sau đó nói với Triển Diệp: “Thầy Triển, người đại diện đưa một chút đồ đạc cho em. Em đi xuống dưới một chuyến.”

Triển Diệp buông cây viết xuống, “Có cần tôi giúp đỡ không?”

Đường Hiểu vừa nói vừa đi ra bên ngoài, “Đồ vật không nhiều lắm, người đại diện có thể giúp em. Ngoài ra em còn có thang máy nữa.”

Một lúc sau Đường Hiểu đã trở lại và trong tay lại lôi kéo hai va li hành lý lớn.

Triển Diệp nhanh chóng tiến lên giúp đỡ và hơi tò mò, “Đây cũng là đồ dùng hằng ngày sao?”

“Là quà gặp mặt cho mọi người.”

Đường Hiểu mở từng cái va li ra, hành lý được chứa đựng tràn đầy và đầy đủ chủng loại rực rỡ.

Cô từ trong rương hành lý lấy ra một cái hộp lớn và đặt ở trước mắt Triển Diệp, “Thầy Triển, đây là tặng cho thầy. Là một bộ rượu băng phiên bản giới hạn được người bạn mang về từ Na Uy, trong đó có năm chai. Tôi không hiểu rượu nên đặt ở chỗ tôi cũng lãng phí, tặng cho chuyên gia là thầy là tốt nhất.”

Triển Diệp nhướng mày, “Em cũng từng tìm hiểu về tôi?”

Đường Hiểu mỉm cười, “Không nói gạt thầy, thật ra trước khi ghi hình tôi đều đã tìm hiểu một lần về các khách mời. Vậy thì khi tặng quà thì mới chính xác được.”

“Em vẫn luôn đều là như vậy sao?”

Đường Hiểu nhớ lại, “Cái thói quen này đã có từ rất lâu rồi. Chắc là bắt đầu từ khi học trung học, khi đó tôi đều tặng một ly trà sữa cho mỗi bạn học ở trong lớp.”

“Không cảm thấy phiền phức sao?”

“Là hơi lo lắng một chút. Nhưng tôi là người sợ xã hội, sợ ở chung với người khác không tốt cho nên muốn làm một chút gì đó để thân thiết với người khác.” Giọng nói của Đường Hiểu càng nói càng nhỏ và ngượng ngùng nhìn về phía Triển Diệp, “Có phải là rất mưu mô không?”

“Rất dễ thương đáng yêu.” Giọng nói của Triển Diệp nhẹ nhàng, còn mang theo một chút đùa giỡn. “Giống như tôi vậy.”

“Đây là quà gặp mặt, còn có một phần quà cảm ơn nữa.” Đường Hiểu lại lấy ra một cái hộp, “Cái này là máy mát xa phần cổ, tôi nghe nói thầy Triển cũng rất có nghiên cứu về dưỡng sinh.”

“Quà cảm ơn?”

“Là chuyện lần trước thầy giải vây giúp tôi.”

Đối mặt với camera nên Đường Hiểu cũng không có nói rõ.

Triển Diệp lập tức hiểu rõ nhưng cũng không có nhận lấy món quà, “Ở dưới loại tình huống này thì là bất kỳ ai thì đều sẽ đứng ra, chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

“Thật ra tôi vẫn luôn tìm cơ hội trực tiếp gặp mặt nói lời cảm ơn, thậm chí còn muốn tìm người để kết bạn Wechat với thầy để nói lời cảm ơn.” Đường Hiểu nhét máy mát xa vào trong lòng ngực của Triển Diệp, “Cho nên xem ở tôi thành tâm như vậy, thầy nhất định phải nhận lấy đó.”

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh của cô gái nhỏ, Triển Diệp biết không lay chuyển được, “Được rồi, không có lần sau.”

Đường Hiểu thở phào nhẹ nhõm và vui vẻ đồng ý.