Chương 9: Nhục nhã (vai phụ H)

Hắn ta nắm côn ŧᏂịŧ bán cương của mình lên, cọ xát qua lại trên môi nàng ta. Tuyết Kiến ngậm lấy gậy thịt, đầu lưỡi mềm mại liếʍ mυ"ŧ từ túi trứng lên trên, liếʍ tới đỉnh thì mυ"ŧ mạnh, hai mắt khẽ chớp, lông mi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Lúc nàng ta liếʍ sạch sẽ gậy thịt thì hắn cũng cứng.

Không thể không nói, Phong Uyên rất có năng lực, côn ŧᏂịŧ vừa thô dài vừa tráng kiện, vậy nên nàng ta vừa giống như mèo nhỏ liếʍ một chút đã khiến dươиɠ ѵậŧ bán cương lập tức đứng thẳng.

Tuyết Kiến mỉm cười, hai mắt cong lên giống như hai vầng trăng sáng, trong đó còn có du͙© vọиɠ dày đặc như sương mù: "Thái tử gia, nô tỳ rất nhớ người, muốn thái tử dùng côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào tiểu huyệt của nô tỳ."

Giọng điệu mềm mại, lưu luyến không thôi. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Phong Uyên rất hưởng thụ, cũng hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu: "Nữ nhân dâʍ đãиɠ, ngày thường toàn giả vờ đứng đắn, cởi đồ ra, để cô nhìn tiểu huyệt của ngươi." Từ lúc hai người họ không cầm lòng được, cung nhân bốn phía đã ăn ý rời đi.

Tuyết Kiến cởi y phục để lộ ra tâm y màu đỏ bên trong, tâm y làm từ vải mỏng, trên đó thêu bách hoa tụ hội, phong cảnh bên dưới như ẩn như hiện. Nàng ta chậm rãi cởi bỏ những thứ khác, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chậm rãi chảy xuống theo từng động tác, từ chiếc cằm tinh xảo nhỏ giọt lên tâm y màu đỏ, để lại một dấu vết mơ hồ. Cách một lớp tâm y, Phong Uyên xoa ngực Tuyết Kiến không chút khách khí, bầu ngực to tròn của Tuyết Kiến bị hắn nhào nặn thành đủ loại hình dạng.

Khi cả người Tuyết Kiến đã trần như nhộng, một tay nàng ta bám lên tường, nâng cánh mông trắng như tuyết lên cao, tay còn lại tách mở miệng huyệt, quay đầu lại mỉm cười: "Điện hạ, cho nô tỳ, cắm hư nô tỳ, dùng dươиɠ ѵậŧ lớn để cắm hư nô..." Thanh âm của nàng ta uyển chuyển dịu dàng, hai mắt mang theo mê hoặc, Phong Uyên quét một chút lên tiểu huyệt, bàn tay lập tức dính đầy mật dịch.

"Tao hóa!" Phong Uyên lại tát thêm mấy cái lên bầu vυ", dấu tay màu đỏ lập tức in lên ngực Tuyết Kiến, hắn ta tăng thêm chút sức lực, nghe thấy Tuyết Kiến “ưm” một tiếng thì rất hài lòng, đỡ dươиɠ ѵậŧ lên, hung hăng cắm thẳng xuống, qυყ đầυ không có chỗ thoát nên lập tức đâm đến tận cùng.

"Ư a... Thật thoải mái..." Tại một góc bên ngoài tẩm điện của Vân Hi, hai người phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ, chỉ cần nàng bước ra khỏi tẩm điện, nhất định sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng.

Phong Uyên sợ Vân Hi biết nhưng trong lòng lại có tâm tư đen tối, nếu nàng biết được thì sao? Nếu nàng biết thì sẽ làm thế nào? Liệu nàng có thể hiểu được cảm giác của hắn ta mỗi lần chắp tay dâng nàng cho người kia không? Cảm giác đó giống như băng và lửa va chạm làm đáy lòng hắn ta vừa bị bỏng vừa bị đông lạnh, vô cùng thống khổ. Nàng biết thì còn có thể thế nào? Nữ tử coi phu quân là trời, nam nhân có tam thê tứ thϊếp thì có gì sai?

Phong Uyên vừa hung hăng cắm vào trong người Tuyết Kiến vừa trút hết oán hận của mình. Vòng eo mềm mại của Tuyết Kiến bị đè thấp thành hình cung, hắn ta càng cắm càng sâu, tận đến khi đâm mở tử ©υиɠ chặt chẽ kia.

"Ư… A a a…” Tuyết Kiến không hề đè thấp âm thanh, tiếng hét chói tai bén nhọn, mất đi sự mềm mại thường ngày nhưng lại thêm vào mỹ cảm bị ngược đãi tàn nhẫn.

"Sâu quá, sắp bị cắm hỏng rồi… A a..."

Qυყ đầυ xuyên qua cổ tử ©υиɠ trơn nhẵn, chặt chẽ, tàn nhẫn đâm vào trong cung phòng thai nghén sinh mệnh. Hắn ta liều mạng thúc mạnh, coi Tuyết Kiến là đối tượng tiết hận, tiết dục của mình, nàng ta giống như một công cụ không đáng để hắn ta thương hại. Sau khi cắm rút hơn trăm lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc đổ vào tử ©υиɠ của Tuyết Kiến còn hắn ta lại rút côn ŧᏂịŧ ra, sửa sang lại y quan. Tuyết Kiến vô lực quỳ xuống đất, Phong Uyên không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ nói: "Nhớ uống canh tránh thai.”

Vừa nói dứt lời, hắn ta đã nhanh chóng rời đi, bóng lưng tràn ngập quyết đoán giống như hết thảy đều bị bỏ lại phía sau, bao gồm cả thê tử đang suy sụp tâm trạng của mình, tất cả đều không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn ta.

Hắn ta đã mời môn khách và phụ tá tới, bọn họ ở trong thư phòng của Đông Cung thảo luận kế sách để có thêm nhiều quyền lực.

Đúng, hắn ta cần có nhiều quyền thế hơn nữa, vậy mới có thể bảo hộ nàng, bảo hộ chính mình.