Chương 8: Bắn lên mặt (Thái tử phản bội, H)

Phong Uyên nhanh chóng rời khỏi tẩm điện của Vân Hi, trên mặt hắn ta đều là vẻ buồn rầu, ngày tháng bị người khác khống chế còn kéo dài bao lâu nữa? Chính hắn ta cũng không rõ nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến đều khổ không thể tả, thể xác và tinh thần bị dày vò, thần hồn thì bị chia cắt, đánh mất chính mình cũng không thể nhớ nổi bộ dáng trước kia của bản thân nữa.

Hắn ta rẽ vào hành lang thì thấy Tuyết Kiến đứng ở đó. Tuyết Kiến và Nguyệt Kiến đều là mỹ nhân, trăm dặm mới tìm được một người. Ngày thường ở bên châu ngọc nên người khác dễ bỏ qua vẻ ngoài xinh đẹp của bọn họ. Tuyết Kiến là một tiểu mỹ nhân dịu dàng điển hình, hoàn toàn được lựa chọn theo sở thích của Phong Uyên.

Phong Uyên biết nữ nhân này chính là cái đinh mà người nọ đặt bên cạnh hai phu thê bọn họ nhưng hắn ta lại vô thức bước vào cái bẫy du͙© vọиɠ khổng lồ nàng ta bày ra, cuối cùng còn phạm phải sai lầm.

Gót sen của Tuyết Kiến di chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Phong Uyên, nàng ta càng ngày càng lại gần, mãi đến khi khoảng cách chỉ còn lại một tấc vuông thì bàn tay ngọc thon dài mới đi xuống, ngón tay khẽ vuốt ve phần đỉnh của thứ đang nhất trụ kình thiên kia: "Thái tử điện hạ cần phải tuân thủ chừng mực. Đừng khiến chủ tử không yên tâm."

“Cô không chạm vào nàng." Cổ họng hắn ta nhấp nhô lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt, dươиɠ ѵậŧ lại đang bị tiểu mỹ nhân nắm lấy thưởng thức khiến máu nóng lập tức sôi trào.

"Thái tử điện hạ thật sự rất ngoan ngoãn..." Giọng nói mềm mại của Tuyết Kiến giống như sợi lông vũ cực nhẹ gợi lên sóng to gió lớn trên thân thể đang căng cứng của hắn ta, trái tim cũng đập nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ nhảy lên trong bàn tay tiểu mỹ nhân. Tuyết Kiến nheo mắt lại: "Thái tử gia ngoan ngoãn như vậy thì nên được hầu hạ thật tốt, ngài nói có đúng không?"

Hai người lén lút qua lại đã gần nửa năm, lúc đó Phong Uyên là nam nhân trẻ tuổi tràn đầy tinh lực nhưng hắn ta lại không thể chạm vào thê tử của mình, cuối cùng không kìm được mà động lòng người mà mình vẫn luôn yêu thương nhung nhớ.

Có lẽ việc Tuyết Kiến quyến rũ hắn ta là ý tứ của người nọ nhưng hắn ta cũng không chịu nổi tịch mịch, việc bản thân chấp nhận cám dỗ là kết quả có thể đoán trước. Phong Uyên có chút ghê tởm bản thân nhưng hắn ta lại có chút không thể tự kiềm chế.

Tuyết Kiến đã kéo tất cả những cảm xúc đen tối nhất của hắn ta ra ngoài, nữ nhân của mình bị Hoàng thúc chiếm lấy vậy mà bản thân lại không thể tức giận, không thể oán hận mà còn phải an ủi dịu dàng. Vì sao nàng có thể ngủ với nam nhân khác còn hắn ta phải thủ thân như ngọc? Hơn nữa, nếu hắn ta đã tiến thêm một bước, ở trên vạn người thì tại sao không thể có thêm vài phi tần?

Những giằng co bên trong dần khiến sự giãy dụa của Phong Uyên biến mất, những lúc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hắn ta đều ném thê tử ra sau đầu, trong mắt chỉ còn tiểu yêu tinh đang quỳ gối giữa hai chân mình.

Bên ngoài tẩm điện của thê tử, trong lúc nàng vì tiền đồ của hai người bọn họ mà chịu ấm ức thì côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn ta lại được lấy ra. Nó vừa xấu xí lại vừa dữ tợn, hắn ta vội vàng nhét ngọn nguồn của du͙© vọиɠ vào giữa đôi môi anh đào của Tuyết Kiến. Tuyết Kiến vừa chơi đùa túi trứng cực đại của nam nhân vừa nuốt côn ŧᏂịŧ của hắn ta vào sâu trong cổ họng.

Phong Uyên cắm vào một cách thô bạo, hắn ta không cần phải thương tiếc Tuyết Kiến, chỉ cần mặc sức phát tiết du͙© vọиɠ, hắn ta có thể thô bạo, có thể đối diện với mặt tối của chính mình. Hắn ta ấn gáy Tuyết Kiến để nàng ta nuốt vào thật sâu, đâm thẳng vào yết hầu khiến gương mặt tinh tế bị cắm tới mức biến thành hình dạng của côn ŧᏂịŧ.

"Ưm… Ưm…" Tiếng nước bọt kèm theo tiếng rêи ɾỉ khó chịu vang lên, Phong Uyên túm chặt tóc Tuyết Kiến, cảm nhận từng sợi tóc đen trong tay, khóe mắt ửng đỏ, trong đầu hiện lên dung nhan của thê tử, vừa giận vừa hận, vô cùng mâu thuẫn: "Tiểu tiện nhân, không phải ngươi thích quyến rũ nam nhân sao, vậy thì ăn hết đi!" Qυყ đầυ ở sâu trong cổ họng bị yết hầu ướŧ áŧ, nhỏ hẹp rung lên kí©h thí©ɧ mã mắt ở trên cùng.

Khuôn mặt của Tuyết Kiến kề sát nơi giữa hai chân hắn ta, đám lông thô cứng của nam nhân chạm lên da thịt mềm mại, cọ qua cọ lại. Mày ngài hơi nhíu lại, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt vừa vặn kí©h thí©ɧ một mặt tối tăm, tàn nhẫn của nam nhân làm lộ ra bản chất xấu xa của hắn ta.

Cảm giác tê dại từ xương cụt truyền đến khiến da đầu nổ tung. Phong Uyên thở dồn dập, vẻ mặt rất sảng khoái, khoảnh khắc sắp bắn tinh, côn ŧᏂịŧ đã được rút ra, Tuyết Kiến nhẹ nhàng nhắm hai mắt để hắn ta cầm dươиɠ ѵậŧ đã bị kí©h thí©ɧ đến cực hạn lại gần. Một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra từ miệng chuông, bắn tung tóe lên mặt, văng lên trên tóc mây, dính vào đôi môi đỏ mê người của nàng ta.