Chương 7: Trăng tròn

Hai mắt Vân Hi khẽ chớp, nàng chỉ cảm thấy phu quân trước mặt thật xa lạ, đồng thời cũng khiến lòng nàng lạnh lẽo. Phong Uyên nói như vậy có nghĩa là hắn ta sẽ không làm chủ thay nàng, tối nay nàng nhất định phải đi, giống như ngày mười bốn tháng trước.

Sau nửa đêm chính là ngày mười lăm. Từ ngày mười lăm trở đi nàng sẽ không còn là Trần vương phi, cũng không phải thê tử của Phong Uyên, nàng chỉ là đồ chơi của người kia, phải chịu đựng hết thảy du͙© vọиɠ của nam nhân, cùng hắn phát điên, rồi nhận lấy tất cả hắc ám và du͙© vọиɠ không ra hình người của hắn.

Đáng lẽ đến nửa đêm mới phải đi nhưng nàng lùi một bước, người nọ lại tiến một bước thành ra bây giờ cứ sau giờ ngọ ngày mười bốn, nàng phải bắt đầu chuẩn bị trước rồi nhanh chóng đến hầu hạ hắn dùng bữa tối.

"Ta... Nhưng ta chỉ thích A Uyên, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với A Uyên, A Uyên, chàng có thể ôm ta được không?” Trong lòng Vân Hi rất bất an, tính toán cẩn thận thì bọn họ đã không thân mật hơn nữa năm rồi. Tất cả của nàng đều cho kẻ điên kia nhưng nàng cũng cần sự an ủi của Phong Uyên, nàng cần biết bọn họ vẫn là phu thê, cần biết những trả giá của mình sẽ được đáp lại.

Mặc dù khả năng của Phong Uyên kém xa người nọ nhưng... Với nữ nhân, trên giường không chỉ cần tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt mà còn muốn tình yêu tinh tế và cảm giác được thương tiếc che chở. Bàn tay của Vân Hi di chuyển quanh eo và hông của Phong Uyên, giống như một con mèo nhỏ đang cọ xát, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của mình lên nhìn Phong Uyên một cách đáng thương.

Mỹ nhân chủ động cầu hoan, phàm là nam nhân đều không thể thờ ơ, Phong Uyên lập tức có phản ứng, thân dưới cứng như bàn ủi.

Phong Uyên hơi đẩy nàng ra: "Bây giờ không thích hợp, nếu để lại dấu vết, sợ rằng Hoàng thúc sẽ tức giận, đến lúc đó lại giận chó đánh mèo lên A Hi. Khi nào A Hi trở về, chúng ta sẽ có thể cùng phòng." Ánh mắt hắn ta dao động, rõ ràng không muốn nhìn Vân Hi.

"Vậy ta không đi nữa!" Vân Hi hiểu rõ mấy lời thoái thác của hắn ta. Đợi đến khi nàng trở về, hắn ta sẽ nói nàng đã mệt rồi, kêu nàng ngủ trước, lúc tỉnh lại thì kêu thái y tới bắt mạch cho nàng. Không biết có phải thái y kia nhận lệnh của người nọ không mà luôn nói thân mình nàng suy yếu, không thích hợp làm chuyện phòng the, còn bảo nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Qua vài ngày là tới nguyệt sự, Phong Uyên lại tránh nàng, đủ loại chướng ngại vật kéo dài tới bây giờ, đêm nay đã là ngày mười lăm trăng tròn rồi.

Hơn nữa còn có Nguyệt Kiến và Tuyết Kiến nhìn chằm chằm, có đôi lúc bầu không khí rất tốt thì hắn ta sẽ bị chính sự quấn thân, không cần nàng nghĩ nhiều cũng biết chính sự này do ai phái tới.

Người kia cố ý làm vậy để ngăn cản phu thê hai người thân cận, nếu nàng dám nhắc đến chuyện đó trước mặt hắn, hắn sẽ tiếp tục dày vò nàng rồi nói: "Xem ra bổn vương vẫn chưa làm nàng thỏa mãn nên nàng mới không hài lòng, bổn vương sẽ lập tức bắn cho nàng..."

Phong Uyên thở dài, thật sự là bị nướng trên lửa mà. Hắn ta là nam nhân, sao lại không muốn chứ: "Được, không đi nữa, chúng ta cùng nhau trở về Di viên. Chỉ có nàng và ta, chúng ta có thể chống đỡ được." Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Phong Uyên biết bảy tấc của Vân Hi là cái gì, bảy tấc của nàng chính là hắn ta. Nàng là một thê tử hoàn mỹ, trong lòng nàng chỉ có hắn ta, thành thân được năm năm, nàng đã trả giá hết thảy vì hắn ta, nàng sẽ không nhẫn tâm để hắn ta thất vọng mặc kệ đó là vì tình yêu hay là vì nàng đã cho đi quá nhiều.

Trong lòng Vân Hi cứng lại, nàng biết mình lại bị đánh bại. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, lần nào nàng cũng tự nhủ rằng sẽ ổn ngay thôi nhưng ngày tháng tốt đẹp kia chưa bao giờ đến.

"Ta nên chuẩn bị rồi..." Nàng cúi đầu, để lộ đường cong duyên dáng, cổ họng Phong Uyên nhấp nhô, đã hơn nửa năm không chạm vào nàng, sao hắn ta có thể dễ chịu, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ che đi phản ứng sinh lý dưới thân, sau đó nhanh chóng rời khỏi tẩm điện của Vân Hi.

Vân Hi vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Phong Uyên, hy vọng hắn ta có thể xoay người, cho dù chỉ nhìn nàng một cái cũng được. Nhưng nàng không đợi được ánh mắt đó, nàng chán nản ngồi trên ghế bành, trái tim co rút đau đớn, hai mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt giống như trân châu. Khuôn mặt nàng có một đường cong thích hợp để khóc, từng giọt nước mắt sẽ đọng lại trên má một lúc rồi đột ngột rơi xuống từng chút một, giống như muốn làm cho trái tim người khác cũng khóc theo.