Chương 5: Ôm ấp

Vân Hi thở dài, bước vào trong tẩm điện. Nàng cũng không kén chọn gì, xuất thân của nàng là gì chứ, có thể ở lại Tử Kim điện đã là may mắn rồi. Nhưng những thứ được bày trí bên trong tẩm điện đều là loại tốt nhất, hoàn toàn phù hợp với sở thích của nàng.

Có Tuyết Kiến và Nguyệt Kiến ở đây, nàng có thể thiếu thứ gì sao?

Tẩm điện được chia thành hai gian bên trong và bên ngoài. Gian bên ngoài là nơi tiếp đãi khách quý gồm một bộ bàn ghế gỗ màu đen tuyền, một chiếc ghế quý phi làm từ gỗ lê, bên trên là bàn cờ, quạt mạ vàng, thêu hoa điểu đồ do bậc thầy giỏi nhất hiện nay làm ra, ngàn vàng khó kiếm, trên đó là những chú chim ngây thơ, đáng yêu cùng những đóa hoa rực rỡ nở rộ.

Thứ ngăn cách toàn bộ gian chính là tấm rèm làm từ ngọc lưu ly buông xuống ngay ngắn, những hạt thủy tinh có cùng kích cỡ, là loại trong suốt nhất. Đồ đạc bài trí bên trong tẩm điện còn tinh xảo hơn, toàn bộ Đông Cung chỉ có nơi này được gọi là Tiêu phòng, giường bạt bộ được làm từ gỗ lim kèm theo tơ vàng, màn giường làm từ giao sa, nhìn xa sẽ thấy có những chấm huỳnh quang giống như thiên hà đang rơi xuống, lại gần có thể nhìn thấy bên trong là phượng hoàng vu phi.

Đầu giường được khảm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, phần vỏ bằng vàng ròng có thể điều chỉnh độ sáng tối trên giường, cuối giường đặt huân lô tỳ hươu, bên trong có một ít hương lê, đốt lên sẽ giúp an thần ngủ ngon.

Không có nơi nào trong tẩm điện không được bài trí tinh tế, không có nơi nào không tràn ngập sủng ái.

Thật ra, mẫu thân của Vân Hi xuất thân từ thương hộ, nghe thì có vẻ hèn mọn nhưng nhà bà là hoàng thương nên có thứ tốt gì nàng chưa từng thấy qua chứ? Nhưng trong tẩm điện này, ngay cả một sợi thêu cũng rất tinh xảo, tất cả đều là vô giá, có muốn mua cũng không được.

Nàng im lặng nhắm mắt lại.

Hầu phủ xem thường mẫu thân nàng nhưng không tiếc xài tiền của bà, nhị lão gia không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn của huynh trưởng, cùng thê tử buôn bán khắp nơi. Từ nhỏ nàng đã chứng kiến sự vất vả của cha mẹ nên càng hiểu rõ trên thế giới này không có thứ tốt đẹp nào vô duyên vô cớ xuất hiện cả. Nếu Hầu phủ nguyện ý cưới nữ nhi nhà thương hộ thì phải vắt kiệt toàn bộ giá trị còn sót lại, còn nàng được hưởng cuộc sống phú quý nhất cũng phải trả cái giá tương xứng.

"Phu nhân, hôm nay là mười bốn." Tuyết Kiến nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng nói của nàng ta rất mềm mại nhưng lại giống như một con dao cắt qua trái tim Vân Hi. Nàng luôn muốn bỏ qua sự xuất hiện của ngày hôm nay nhưng Tuyết Kiến sẽ luôn tàn nhẫn nhắc nhở nàng vào lúc nàng sắp quên.

Nàng ta còn lạnh lùng hơn Nguyệt Kiến. Vân Hi cảm thấy sợ hãi khi thấy dáng vẻ dịu dàng như gió xuân của Tuyết Kiến rất giống chủ tử của nàng ta.

"Ta biết, thay ta nói một tiếng với Thái tử, ta sẽ đi chuẩn bị."

Ý tứ muốn lảng tránh của Vân Hi rất rõ ràng: “Việc thông báo cho Thái tử một tiếng đúng là nên làm nhưng hy vọng Thái tử và phu nhân nhớ kỹ làm sao ngài ấy có thể đặt chân vào Đông cung." Giọng nói của Tuyết Kiến vẫn mềm nhẹ như trước nhưng mũi nhọn bên trong lại rất rõ ràng.

Dường như lời của Tuyết Kiến đã khiến trái tim Vân Hi bị một con dao lạnh lẽo xẻo qua, im lặng run rẩy.

"Thái tử điện hạ tới." Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa chủ tớ hai người.

"Gặp qua Thái tử điện hạ." Tuyết Kiến thấy Phong Uyên đang sải bước về phía này thì phúc thân với hắn ta.

Sắc mặt Phong Uyên không tốt lắm nhưng khi đến trước mặt Tuyết Kiến, hắn ta chỉ có thể kìm chế.

"Lui ra đi, có Cô chăm sóc phu nhân là được rồi."

"Nô tỳ cáo lui." Tuyết Kiến nở một nụ cười tựa gió xuân nhưng lại mang theo lãnh ý khó nói nên lời dành cho bọn họ.

Khi bóng dáng của Tuyết Kiến hoàn toàn biến mất trước mặt hai người, Vân Hi mới nhào vào trong vòng tay của Phong Uyên. Phong Uyên ôm lấy thê tử, cảm nhận được cả người nàng đang run rẩy.