Chương 27: Vừa quỳ vừa cầu xin (H)

"Khanh Khanh ngoan như vậy là muốn cầu xin bổn vương cái gì?" Phong Hách bị sự thuận theo của nàng làm cho mê say nhưng hắn hiểu rõ sự phục tùng của nàng luôn có điều kiện kèm theo, nàng luôn muốn lấy được thứ gì đó từ trên người hắn.

Lúc này Vân Hi đã quỳ xuống, nâng cặp thỏ trắng đang không ngừng phun sữa của mình lên: "Xích Dương, ta khó chịu, ngài hút nó ra giúp ta được không?" Nếu sữa không thể thuận lợi hút ra thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nàng. Thật ra nàng đã từng nghĩ nếu mình trở thành Thái tử phi thì sẽ lặng lẽ đưa một đứa trẻ không có mẹ ở ngoài cung về hút sữa, vậy thì có thể có thể giải quyết nhu cầu cấp bách nhưng nàng lại không có tự do cho dù là ở Trần Vương phủ hay là ở Đông cung, nàng vẫn luôn là một con chim tước hắn nuôi dưỡng.

Nàng phải có một giọng nói thật hay để hát những bài hắn thích nghe, nàng phải có một dáng người xinh đẹp để nhảy những điệu múa hắn thích xem.

Lòng bàn tay to lớn của hắn nắm lấy một bên vυ", tùy ý xoa nắn, sữa hai bên phun ra tung tóe giống như đang cầu xin hắn đáp lại.

Đầṳ ѵú cùng thịt vυ" bị hút vào trong miệng hắn, môi và lưỡi xoa dịu sự khó chịu khi ngực bị sưng giống như cơn bệnh nặng trong cơ thể đã được loại bỏ, cả người Vân Hi thoải mái hơn rất nhiều kèm theo đó là cảm giác tê dại, du͙© vọиɠ bên trong cũng bị đánh thức, nơi giữa hai chân co rút lại, nước xuân ồ ạt chảy ra từ sâu trong người nàng làm ướt đệm giường.

Trong lòng hận nhưng thân thể lại thỏa mãn, nàng biết hận là không đúng nhưng lại không thể không hận, muốn khống chế thân thể của mình nhưng lại không còn sức lực ngăn cản hắn mang đến kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ.

“Ừng ực, ừng ực.” Vào lúc cơ thể mẫn cảm nhất, dường như năm giác quan cũng được phóng đại, Vân Hi giống như có thể nghe thấy tiếng Phong Hách dán lên người mình uống sữa, nàng có thể tưởng tượng được hình ảnh hầu kết của hắn nhấp nhô lên xuống và ánh mắt của hai người bọn họ vô tình gặp nhau.

Vân Hi vẫn luôn không thích đối diện với hắn, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn giống như muốn cắn nuốt, ăn mòn lý trí của mình, biến nàng thành một người khác, một da^ʍ phụ không biết xấu hổ.

Cơ thể Vân Hi bị đẩy ra sau một chút, vòng eo mềm mại sắp biến thành một cây cầu vòm, tóc đen như thác nước rơi trên đệm chăn màu đỏ, trên thân thể trắng nõn như ngọc là những đóa hoa hồng, đó là dấu vết hắn để lại tạo thành một hình ảnh da^ʍ mĩ không thôi. Nó có một vẻ đẹp độc đáo giống như đó chính là một bức tranh với những màu sắc rực rỡ, Phong Hách là họa sĩ còn nàng là tấm vải vẽ, họa sĩ phóng túng trên tấm vải để nó nhuốm màu sắc của hắn.

"Ư a…" Sau khi hắn lần lượt hút cạn sữa trắng hai bên vυ" thì tẩm y trên người đã bị ướt không ít, sữa tươi ngọt ngào tiến vào trong cổ họng, mùi hương trên người Vân Hi hòa lẫn mùi trầm hương tràn ngập miệng và mũi, Phong Hách thở hổn hển, đứng núi này trông núi nọ, du͙© vọиɠ vừa mới bình phục đã thức tỉnh, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đâm vào giữa hai chân Vân Hi.

Eo Vân Hi bị đè xuống một chút, hai chân đang quỳ mở ra, Phong Hách ngẩng đầu từ giữa ngực nàng, ánh mắt quét qua bụng dưới mềm mại, đi xuống hoa viên bí ẩn của nữ nhân, màu sắc của nơi này rất lấp lánh, sau khi trải qua hoan ái đóa hoa đã nở rộ, đã đến lúc được yêu thương rồi.

Côn ŧᏂịŧ nhắm thẳng miệng huyệt bị cắm tới mức sưng đỏ, thúc một cái thật sâu, đâm tới chỗ sâu nhất rồi đánh lên miệng tử ©υиɠ phía trên: "A a a…" Hai mắt Vân Hi mê ly, đôi môi anh đào tràn ra những tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

Vân Hi vốn đã động tình, giây phút dươиɠ ѵậŧ thô to cắm vào, tầng lớp mị thịt dày đặc đã nhào lên nghênh đón hắn, nhất thời giống như đang có mấy ngàn cái miệng nhỏ nhắn đang cắи ʍút̼ nơi nhạy cảm nhất của nam nhân.

Phong Hách giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, bắt đầu giống như máy đóng cọc từ trên cao đâm xuống, hung hăng thảo phạt khiến eo Vân Hi bị đè xuống một chút. Vân Hi vốn giỏi múa, sau này trở thành nữ nhân của hắn, theo giáo phường cô cô học diễm vũ nên vòng eo mềm mại đến khó tin, chỉ là đầu gối đã hơi đỏ lên, cả người giống như liễu rủ bên sông, bị mưa rền gió dữ ập đến làm lay động không thôi, vòng eo mảnh khảnh kia thật sự khiến người khác lo lắng, chỉ sợ nó sẽ bị gió bão bẻ gãy.

Bốp, bốp, bốp!

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút… Ưm… Nặng quá…” Hai tay Vân Hi đưa ra sau lưng, cố gắng chống đỡ sức nặng cơ thể, khóe mắt đã xuất hiện nước mắt sinh lý, cầu xin đầy đáng thương.

"Hả? Nhẹ một chút? Không nhẹ được!" Phong Hách đang tận hứng nên sao có thể nhẹ nhàng? Động tác của hắn càng ngày càng hung hãn, một loạt đá lớn xuyên thủng khoảng không, sóng vỗ vào bờ cuồn cuộn nổi lên từng đám bọt trắng xóa, Vân Hi kêu khóc la hét, cuối cùng chỉ có thể nỗ lực thuận theo.

Kɧoáı ©ảʍ từ nhiều nơi ập đến, lúc đầu chỉ có một chút, sau đó lại đến như chẻ trẻ. Đầu óc Vân Hi trống rỗng, pháo hoa nổ tung đầy trời, kɧoáı ©ảʍ nơi hai người giao hợp lan ra khắp tứ chi bách hài.

"Ư… A a a…” Giọng điệu của Vân Hi đã trở nên bi thương, lúc bị hắn điên cuồng đâm vào thì trở nên đứt quãng, Phong Hách ở trong mị huyệt đang cao trào tùy ý va chạm, phải cắm đủ trăm cú mới chịu ngừng, âm thanh rêи ɾỉ của Vân Hi cũng sắp bị nghiền nát, chỉ còn lại tiếng nức nở.

Cảm giác tê dại giòn tan từ xương đuôi lan thẳng lên đầu, trước khi mã mắt mở ra, hắn gầm nhẹ một tiếng, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức bắn vào trong mị huyệt của Vân Hi.

Phong Hách híp mắt, thưởng thức dáng vẻ bị chơi đến thất thần của Vân Hi, eo sói không nhịn được mà đâm sâu một trận nữa, Vân Hi lại bị đẩy lên cao trào thì cảm thấy như đã chết đi một lần.

"A a a…” Hai mắt Vân Hi trợn to, miệng rầm rì trông rất dễ bắt nạt.

Lúc này Vân Hi đã hoàn toàn bị cắm tới mức nghe lời, ngoan ngoãn để hắn ôm lấy thưởng thức.

Sau khi từ đầu đến chân được ngón tay vuốt ve một lần thì rốt cuộc tâm trạng của Phong Hách cũng thoát khỏi sự u ám, trên mặt xuất hiện một nụ cười chân thành khiến băng tuyết trên núi rừng phải hòa tan, vạn vật như đón xuân về, bên tai giống như có thể vì nụ cười của hắn mà sinh ra tiếng hoa nở rộ.

Nếu chỉ đơn thuần thưởng thức thì không thể không nói Phong Hách thật sự rất đẹp, nhìn hắn thì có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của đệ nhất mỹ nhân Thịnh Quốc năm ấy.

Tiếc là quân ân mỏng manh, vô tình nhất vẫn là bậc đế vương.

Cũng tiếc cho quan hệ vi diệu giữa hai người, cuối cùng Vân Hi vẫn không thể đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của hắn.

Hi Hi: Ta không cần? (?﹏? 、)?

Nam nhân biếи ŧɦái nham hiểm nào đó: (??? ゝ?)