Chương 25: Đánh cược (bắn nướ© ŧıểυ H)

Lời của Phong Hách đâm mạnh vào trái tim Vân Hi: "Không thể nào." Đêm khuya nằm mơ, nàng không phải chưa từng hoài nghi nhưng mỗi khi lòng nghi ngờ nổi lên, nàng sẽ tự trách bản thân tại sao lại không tin tưởng trượng phu?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy khổ sở và ghê tởm chính mình.

Dù sao nàng cũng có lỗi với Phong Uyên trước, nàng không được sự đồng ý của hắn ta đã dùng thủ đoạn cực đoan để cứu hắn ta, thử hỏi có nam nhân nào có thể chấp nhận việc thê tử nằm dưới thân người khác?

Nhưng Phong Uyên có thể hiểu được nàng, hắn ta chưa bao giờ chán ghét nàng.

"Được rồi, hay là chúng ta cược một ván. Nếu như nàng có thể làm Phong Uyên phong nàng làm Thái tử phi thì bổn vương sẽ buông tay, sau khi nàng được phong vị bổn vương cũng sẽ bảo vệ nàng." Tay của Phong Hách đặt trên mặt nàng rồi ghé sát lại, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Vân Hi biết mình không thể rút lui nên chỉ có thể hơi nghiêng mặt đi.

"Nhưng nếu Phong Uyên không muốn lập nàng mà lập người khác, nàng phải đi theo bổn vương? Thế nào? Đây là cơ hội duy nhất của nàng, về sau sẽ không còn nữa đâu." Sự mù quáng của nàng thật đáng ghét nhưng nếu nàng vì thế mà rơi vào bẫy của hắn thì đây chính là chuyện may mắn nhất.

Chỉ cần có thể rời khỏi hắn, Vân Hi sẽ nắm lấy bất kỳ cơ hội nào nhưng khi cơ hội thật sự đặt trước mặt thì nàng lại do dự.

Nàng có mẫu thân xuất thân từ hoàng thương nên không tin chuyện trên trời tự nhiên có bánh rơi xuống, nhất là với một người như Phong Hách, hắn sẽ không bao giờ đưa ra đề nghị không có lợi cho bản thân.

Thái độ của Phong Hách quá thẳng thắn giống như nóng lòng muốn đạt được thỏa thuận làm cho Vân Hi có chút rụt rè.

"Sau khi thỏa thuận được xác định, chỉ cần Phong Uyên không vi phạm, bổn vương đảm bảo có thể dung túng cho hắn, cũng có thể nâng đỡ con của nàng và hắn thượng vị." Phong Hách lại tung ra một miếng mồi mê người.

Sự cam đoan của Cửu thiên tuế giống như những chính sách tàn bạo của hắn đều được toàn bộ trên dưới Thịnh quốc biết rõ, mặc dù nam nhân này tàn nhẫn nhưng hắn vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn.

Cũng bởi vì hắn giữ lời hứa nên muốn có được sự cam đoan của hắn sẽ không dễ dàng.

"Một lời đã định." Vân Hi không do dự nữa, cắn câu, nàng chỉ cảm thấy đây là cơ hội thoát thân của mình, hai mắt nàng sáng lên, bên trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ngọn lửa hi vọng.

Nếu có thể nhận được lời cam đoan của Phong Hách thì tốt rồi, rốt cuộc thì… Sau này nếu có lợi dụng Phong Hách thì nàng cũng không muốn làm người qua sông đoạn cầu.

Giá như hai người bọn họ có thể cùng tồn tại thì tốt rồi.

Vân Hi vô thức xoay chiếc nhẫn một chút.

Hai mắt Phong Hách tối sầm lại, dán chặt vào chiếc nhẫn, trước khi Vân Hi kịp nhận ra hắn đã nhìn đi chỗ khác, sau đó mỉm cười, nốt ruồi màu đỏ kia thật sự rất chói mắt.

Trong lòng Phong Hách tràn ngập niềm vui sướиɠ vặn vẹo, con bướm hoàn toàn không biết gì cả, nó cũng hoàn toàn không chú ý đến mạng nhện vô hình ẩn dưới ánh mặt trời kia, nghĩ rằng trước mắt là con đường bằng phẳng nên nhẹ nhàng tung cánh hướng đến bẫy rập trí mạng.

Vân Hi không hề biết những suy nghĩ của Phong Hách, nàng cần có nhiều sự bảo đảm hơn: "Ngài không được phép ở sau lưng ta nhúng tay vào."

Thật ra việc này Phong Hách có thể đồng ý với nàng.

Hắn đã gặp rất nhiều người như Phong Uyên, không cần hắn ra tay, Phong Uyên cũng có thể đưa ra quyết định sai lầm. Lại nói, Phong Uyên nghĩ rằng mình đã phải chịu khổ rất nhiều nhưng ngay cả dáng vẻ chịu khổ hắn ta còn chưa từng thấy qua.

"Được, bổn vương bảo đảm." Cửu thiên tuế đã đồng ý thì không phải chuyện đùa.

Nói xong, du͙© vọиɠ của Phong Hách đã không thể đè nén được nữa, hắn cúi đầu kéo Vân Hi vào vực sâu ham muốn, giữ lấy eo nàng rồi cùng nàng hòa thành một thể.

Trong lòng Vân Hi cảm thấy áy náy, trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, cuối cùng, nàng vẫn mang theo một chút lấy lòng phối hợp với sự xâm lược của hắn. Cánh tay như ngó sen đan chéo sau cổ hắn, nàng ngoan ngoãn tách hai chân ra, thừa nhận dươиɠ ѵậŧ khổng lồ không khớp với vật chứa kia.

Côn ŧᏂịŧ thô to nhanh chóng cắm vào rồi rút ra, đâm mạnh vào hoa huyệt mềm mại nhất của nữ nhân, Vân Hi vô thức bắt lấy tay hắn, vai và cổ hắn biến thành một tấm vải vẽ bị nàng điên cuồng để lại những vệt đỏ.

Chút đau đớn này không thể ngăn cản động tác của hắn nhưng nó lại khiến hắn phấn khích hơn.

"Ư… A…" Những chỗ nhạy cảm liên tục bị cọ xát, chân cũng bị túm lấy. Hắn hung hăng chiếm lấy làm Vân Hi cảm thấy mình sắp bị đâm thủng, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn được đưa vào trong cơ thể không dứt khiến nàng chìm nổi trong cực lạc và thống khổ.

Mỗi khi nàng nghĩ mình không thể chịu được nữa thì lại có thể thừa nhận thêm, cặp đùi trắng nõn gần như bị ép thành một chữ hình, côn ŧᏂịŧ dữ tợn màu tím đen căng hoa huyệt ra cực hạn: "Xích Dương, ta đau…" Giọng nói làm người ta thương xót của nàng kí©h thí©ɧ sự tàn bạo bên trong Phong Hách.

"Phải đau thì mới có thể sướиɠ? Khanh Khanh không sướиɠ sao?” Phong Hách đâm mạnh vào nơi mềm mại mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng thì bị đẩy ngược trở lại, bụng dưới của Vân Hi căng trướng vô cùng, một cơn buồn tiểu bỗng truyền đến.

"Không được, ta muốn đi tiểu… A…" Kɧoáı ©ảʍ quá mức mạnh mẽ khiến nàng không thể khống chế được.

"Vậy thì tiểu ra đi." Phong Hách nghe vậy thì không những không có ý định dừng lại mà còn dùng bàn tay ấn lên bụng nàng phối hợp với động tác đâm sâu, nhanh chóng thúc lên.

Vân Hi bị đâm tới mức mắt đầy sao xẹt, bên tai vang lên những tiếng nước tí tách.

Phong Hách càng trở nên điên cuồng, chất lỏng ấm áp chảy ra, thấm ướt đệm giường dưới thân hai người.

Hốc mắt Vân Hi đỏ hoe, nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt chảy vào trong làn tóc mây rồi biến mất không dấu vết. Bão tố ập đến, Vân Hi ở trong kɧoáı ©ảʍ của miền cực lạc và lý trí, cuối cùng cũng hoàn toàn bị biển du͙© vọиɠ nuốt chửng.

Cuộc hoan ái bên trong trướng kéo dài quá nửa đêm, tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân liên tục vang lên mãi đến khi cuối cùng nữ nhân phải kêu khóc, xin tha.

Vân Hi cảm thấy có lẽ Phong Hách chính là hóa thân của yêu tinh hút hết tinh khí của nàng.