Chương 22: Lửa giận

"Thái tử phi..." Phong Hách đột nhiên cười nhạo một tiếng, trong miệng lại nhấm nháp, nghiền ngẫm từ này.

Một tay hắn nắm lấy cổ nàng, tay kia tách hai chân nàng ra, hoa huyệt bị cắm đến sưng lên phát run vì cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.

Lời của nàng chọc giận hắn nhưng phản ứng của nàng lại lấy lòng hắn, ở bên người nàng hắn luôn cùng vui cùng buồn như thế.

Lòng bàn tay Phong Hách hơi siết chặt, l*иg ngực Vân Hi lên xuống dữ dội, có thể thấy da thịt trên người chậm rãi đỏ lên bằng mắt thường, qυყ đầυ đặt trước miệng huyệt, tiểu huyệt lại lấy lòng bằng cách cắи ʍút̼ phần đỉnh vô cùng mẫn cảm của nam nhân giống như đang cầu xin hắn thương xót.

Đuôi mắt của Phong Hách hơi đỏ lên vì tức giận.

Người duy nhất có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của hắn chính là người trước mặt, ngực Phong Hách thắt lại một chút, có một cảm xúc được gọi là đau lòng sinh ra.

Nếu hắn đau thì nàng cũng phải cảm nhận được nỗi đau này.

"Ưm a…" Cự long xâm nhập vào trong hoa huyệt chua xót trướng đau đến chết lặng kia, sau đó lại không quan tâm mà đâm vào cổ tử ©υиɠ, hắn có chút ý tứ trừng phạt.

"Phong Hách… Khụ…" Sống chết ở trước mắt, bản năng sinh lý của ai cũng giống nhau, nàng vì muốn được sống mà vượt qua nỗi sợ hãi, liều mạng giãy giụa.

Vân Hi trở tay nắm lấy bàn tay của Phong Hách, tuyệt vọng muốn kéo hắn ra nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, mắt hạnh của nàng mở lớn vì sợ hãi, khóe mắt cũng chảy ra một giọt sương lấp lánh.

Phong Hách dùng một chút kỹ xảo khiến Vân Hi thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, lá gan của nàng cũng lớn hơn, nàng gãi mạnh lên mu bàn tay hắn. Phong Hách ở trên lại ưỡn lưng, đâm mạnh vào trong hoa huyệt mềm mại, tiếng “bốp bốp” vang lên không ngừng.

Vân Hi liều chết đá chân, muốn đá văng Phong Hách nhưng vô ích, gậy thịt khổng lồ liên tục cọ xát lên từng tấc mị thịt mẫn cảm bên trong tiểu huyệt, phần đỉnh còn nghiền ép lên cửa tử ©υиɠ ở sâu nhất mang đến cảm giác vô cùng ngứa ngáy.

Con mồi không ngừng giãy giụa đã khơi dậy bản tính săn bắt của thợ săn, Phong Hách trở nên phấn khích nên chẳng những không dừng lại mà còn ra vào càng hăng say.

Phụt, phụt, phụt,…

Dưới sự căng thẳng cực độ, cơ thể sinh ra phản ứng trái ngược, cổ tử ©υиɠ phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ xối lên qυყ đầυ, tình dịch chảy xuôi ra ngoài bị kéo ra rồi đẩy vào, thậm chí một ít còn theo mã mắt tiến vào trong người Phong Hách. Động tác cắm rút cũng trở nên thông thuận hơn, tầng tầng lớp lớp mị thịt xếp chồng lên nhau giống như ngàn vạn cái miệng nhỏ dày đặc đang hút lấy nơi mẫn cảm nhất của nam nhân.

"A!" Ngọc thể của tiểu mỹ nhân nằm dưới thân hắn, mặc cho hắn làm. Bởi vì không thể thở được nên toàn bộ da thịt trắng nõn được phủ lên màu hồng quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hơn, tất cả trở thành một bức tranh da^ʍ mĩ mê người. Thị giác bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt cộng thêm kɧoáı ©ảʍ sinh lý mạnh mẽ khiến Phong Hách thở hổn hển một lúc, dưới thân lại càng ra sức thúc vào.

Bốp bốp bốp!

Tiếng da thịt va chạm vang dội không ngừng, tiếng sau nặng hơn tiếng trước giống như mưa lớn đập lên lá chuối rồi lại giống như hạt trân châu lớn, nhỏ rơi trên bàn ngọc.

"Ư a a a…" Khi không khí càng lúc càng loãng, thân thể lại trở nên hưng phấn, kɧoáı ©ảʍ tích tụ bên trong chất chồng, núi non trùng điệp chạy thẳng về phía chân trời, ập đến như chẻ tre không thể ngăn lại. Mặt Vân Hi đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, khóe mắt đẫm lệ, khóe miệng cũng chảy ra những sợi chỉ bạc.

Mị huyệt không chịu sự kiểm soát của lý trí, dẫn đầu phản bội nàng, co rút lại từng chút một, cắи ʍút̼ rồi lại liều mạng lấy lòng nam nhân đang liên tục kí©h thí©ɧ trên người nàng, nắm giữ quyền sinh sát của nàng.

"Khụ, khụ, khụ…"

Vào khoảnh khắc cuối cùng Phong Hách đã buông lỏng cổ nàng ra, Vân Hi hít vào từng ngụm to, bị sặc nên ho một lát, đúng lúc kɧoáı ©ảʍ lại đột kích khiến nàng chênh vênh giữa hai thái cực sung sướиɠ và đau đớn, vừa đau vừa sướиɠ, mâu thuẫn không thôi.

Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bị đưa lên cao trào, bị ném lên mây, rõ ràng rất đau nhưng giờ phút này lại vô cùng sảng khoái, thậm chí còn thoải mái hơn gấp trăm lần lúc phun nước. Động tác cắm rút vẫn không ngừng, cơ thể nàng điên cuồng, hoa huyệt liên tục co lại, cầu xin hắn cho mình nhiều hơn.

Phong Hách cười xấu xa giống như đang trào phúng sự giãy giụa vô lực của nàng.

Đôi chân trắng nõn đặt trên eo hắn, vòng eo thô to của nam nhân không ngừng đưa đẩy, Vân Hi giống như một chiếc lá run rẩy sắp rụng trong gió bão, toàn thân từ trên xuống dưới run lên, tia sữa phun trào bởi vì tình triều, núʍ ѵú vừa sưng vừa đau.

Phong Hách cúi đầu, mυ"ŧ núʍ ѵú, một bên vυ" bị kí©h thí©ɧ, bên còn lại sẽ phun sữa càng cao càng xa, trong giường tràn ngập hương vị ngọt ngào của sữa tươi vừa mờ ám lại vừa dâʍ đãиɠ.

"Ưm… A a a…" Sau khi trải qua tình triều, sao thân thể có thể chịu được những cú đâm cắm cường độ cao như vậy? Cả người Vân Hi lập tức bị ép mở ra một lần nữa, nghênh đón lửa giận ngập trời của hắn.

Phong Hách giống như đang đóng cọc, không biết mệt mỏi mà điên cuồng thúc vào trong mị huyệt.

Vị trí giao hợp của hai người vô cùng hỗn loạn, hoa huyệt mất đi màu hồng nhạt tự nhiên, mị thịt bên trong bị kéo ra ngoài, dính chặt lên thân gậy một cách đáng thương, cứ bị nhét vào rồi lại kéo ra. Hoa huyệt của Vân Hi đã hoàn toàn biến thành hình dạng của hắn, kề sát chặt chẽ, cất chứa tất cả những gì thuộc về hắn.

Cảm giác tê dại ở xương đuôi truyền thẳng lên da đầu, Phong Hách bắt đầu chạy nước rút, sau khi cắm rút hàng trăm lần, qυყ đầυ hung hăng đâm lên tử ©υиɠ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc vào bên trong, lấp đầy tử ©υиɠ mỏng manh.

Phong Hách cũng không định buông tha cho nàng nên đã trút giận lên người nàng hết lần này đến lần khác, cho đến khi chính Vân Hi cũng không thể đếm được mình đã bị bắn lần thứ mấy thì rốt cuộc Phong Hách cũng thỏa mãn, đầu nàng cũng đã trống rỗng.