Chương 20: Đút nàng ăn (H)

Mưa gió qua đi chỉ còn lại sự yên lặng trong chốc lát, Phong Hách ôm Vân Hi ngồi trên ghế bành, nửa dưới của hai người vẫn dính chặt vào nhau.

Vân Hi mất chừng một khắc mới từ từ tỉnh lại, nàng cử động trong l*иg ngực Phong Hách, giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Nàng có muốn ăn thứ gì không? Hả?"

Phong Hách đã lăn lộn nàng hơn một canh giờ, Vân Hi không thể chịu nổi lửa giận của hắn nữa, nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Ăn, ta ăn, ta sẽ nghe lời Xích Dương." Bây giờ nàng đã mệt tới mức một ngón tay cũng không động đậy được, làm sao còn muốn ăn nữa.

"Tiếc là đã muộn, thức ăn lạnh hết rồi, không thể ăn được." Phong Hách thở dài: "Nếu làm hỏng một bàn đồ ăn ngon thì chỉ khiến mấy con súc sinh kia hưởng lợi. Hi Hi, phung phí của trời không tốt đâu.” Hắn vừa nói xong thì du͙© vọиɠ cũng nổi lên, trướng lớn bên trong người nàng.

Phong Hách thích nuôi mãnh thú, cho dù đó có là Yến Vương phủ hay là bách thú viên của điện Thiên Tuế đều có thú cưng của hắn, phần lớn những đồ ăn bị nguội đều được đút cho chó ngao hắn yêu thích.

Vân Hi có chút lo lắng túm lấy tay áo Phong Hách: "Ta, ta không sao hết, có lạnh ta cũng ăn được."

Phong Hách ôm lấy Vân Hi, không ngừng chơi đùa tiểu huyệt của nàng, qυყ đầυ tràn ngập tính uy hϊếp cọ xát lên cổ tử ©υиɠ: "Nhưng bổn vương không thể để Hi Hi ăn những thứ này, nếu như nàng bị bệnh, bổn vương sẽ đau lòng lắm.”

"Nếu đã là việc xấu do Hi Hi làm ra thì nàng phải tự nhận lấy hậu quả." Nốt ruồi đỏ của Phong Hách nhìn gần có chút yêu dã, Vân Hi sững sờ, trong đầu không khỏi nghĩ đến những suy đoán của người khác về nó nhưng suy nghĩ đó đã nhanh chóng được thay thế bằng du͙© vọиɠ ở sâu trong cơ thể.

Vân Hi cắn môi, hận hắn nhưng cũng hận chính mình, hận cơ thể dâʍ đãиɠ của mình. Cho dù nàng có cố gắng chịu đựng thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ bị hắn chinh phục, có đôi khi nàng tự hỏi, có phải là do mình giãy giụa dữ dội nên hắn mới có suy nghĩ giống như thuần phục ngựa hoang. Có làm thế nào cũng không khiến hắn dừng tay lại nhưng nếu bắt nàng giả vờ thuận theo thì nàng cũng không làm được.

"Nếu Hi Hi đã đói bụng thì bổn vương sẽ rót thêm mấy thứ vào bụng Hi Hi, còn nếu bổn vương đói bụng thì Hi Hi chỉ cần làm thêm vài lần, mỗi lần sảng khoái sẽ sản sinh rất nhiều sữa mà phải không? Sau đó, Hi Hi sẽ đút no bổn vương."

"Canh gà xé sợi vẫn còn ấm, ta đút Xích Dương ăn được không?" Lúc hoan ái, Vân Hi bị hắn làm cho phát khóc nên bây giờ mắt đuôi mắt vẫn còn đỏ, nhìn qua có chút đáng thương.

"Tay chân Hi Hi vụng về, bổn vương sợ Hi Hi sẽ bị bỏng. Như vậy đi, bổn vương lo Hi Hi không chịu nổi, ta vẫn nên đút cho Hi Hi ăn thì hơn, đút no hai cái miệng trên dưới." Phong Hách mỉm cười đề nghị, da đầu Vân Hi tê dại, bỗng thấy có chút hối hận vì trước đó đã gây náo loạn.

"Vậy ngài lui ra trước được không, ta sẽ tự ăn?" Vân Hi đã hạ mình nhưng Phong Hách lại không chịu.

"Không được." Hắn vươn tay dài ra, cầm lấy bát canh gà xé sợi ở trên nồi lửa nhỏ, đặt trước mặt hai người, sau đó nâng một chân Vân Hi lên, xoay người nàng lại khiến gậy thịt thô to quay một vòng ở bên trong, tạo thành kɧoáı ©ảʍ vô cùng đáng sợ.

"A a…” Vân Hi kêu lên, tiểu huyệt lập tức co rút lại.

"Hừ, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới thật sự rất đói, cắn chặt như vậy mà." Phong Hách vừa cảm thán vừa xúc một thìa, đặt ở bên môi thổi, sau đó đưa đến gần miệng Vân Hi.

Thật ra rất khó để duy trì động tác đút nàng ăn trong khi nửa dưới của hai người vẫn đang dính chặt lấy nhau, nước canh không ngừng tràn ra khỏi khóe miệng của Vân Hi, nhỏ giọt xuống cằm và người, không biết có phải Phong Hách cố ý làm vậy hay không.

"Ưm…" Mỗi lần Vân Hi nuốt xuống, đại gia hỏa bên trong người sẽ hung hăng đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm, kɧoáı ©ảʍ liên tục tích tụ trong cơ thể nhưng hắn lại luôn kiểm soát cơ thể nàng. Mỗi lần Vân Hi cảm thấy bản thân sắp đạt tới cao trào thì hắn đều dừng mọi động tác, thậm chí còn cố tình mài ép chậm rãi để nàng không thể lên cũng không thể xuống.

"Xích Dương..." Nàng “ưm” một tiếng: "Khó chịu quá, cho ta được không…"

"Không được, cái miệng nhỏ bên trên phải ăn no thì cái miệng nhỏ phía dưới mới no được." Hoa huyệt cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ để lấy lòng khiến hắn thõa mãn thở dài nhưng lúc này đây hắn không tính lập tức thỏa mãn nàng.

Đây là trừng phạt hắn dành cho nàng vì đã không nghe lời nếu làm nàng thoải mái thì sao có thể gọi là trừng phạt?

Ăn xong bát canh gà xé sợi này, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng đã nghẹn tới đỏ bừng, chỗ khóe mắt là đỏ nhất, giống như được thoa phấn lên rồi lại dùng nước mắt trong suốt để tô điểm.

Du͙© vọиɠ như núi trong cơ thể nàng bị chặn lại, nóng lòng muốn tìm một nơi để giải tỏa: "Ta, ta no rồi, Xích Dương…" Nàng không nhịn được mà lắc mông nhưng đúng lúc này Phong Hách lại rút khỏi cơ thể nàng.

Bên trong trống rỗng không thôi làm nàng khó chịu tới mức cả người phát run.

Lúc này, Phong Hách mới lên tiếng: "Giờ đến lượt Khanh Khanh đút cho ta." Gậy thịt như trụ chống trời của hắn đối diện với Vân Hi, thân gậy ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ nên vô cùng lấp lánh, hưng phấn tới mức run lên.

Vân Hi đã không thể giữ được sự tỉnh táo của mình nữa, nàng nâng hai vυ" đến gần Phong Hách nhưng hắn lại tỏ ra kiêu ngạo, không muốn để ý đến nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Hi lại đỏ lên, nàng ngập ngừng nói: "Xích Dương, ngài ăn vυ" của ta được không? Ta muốn, muốn ngài vừa ăn vυ" ta vừa chơi ta." Nàng hiểu rất rõ tính tình của Phong Hách.

Bàn tay nhẹ nhàng đè ép cặρ √υ" trắng như tuyết thành đủ loại hình dạng mê người, dưới động tác của nàng núʍ ѵú như hồng ngọc chảy ra sữa trắng.

Cuối cùng Phong Hách cũng vừa lòng, liếʍ hết canh gà còn sót lại trên ngực nàng rồi cắm côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt giống như lời Vân Hi nói, vừa ăn vυ" vừa chơi huyệt nàng.

"Ư… A a a…" Khi du͙© vọиɠ bị phóng thích thì cảm giác thỏa mãn có được cũng đạt đến mức cao nhất, lúc Phong Hách cắm rút được hàng trăm cú thì Vân Hi đang điên cuồng phun nước, nàng giống như bị ném lên mây, linh hồn cũng đã rời khỏi cơ thể, cả người không có chỗ nào không thỏa mãn.

Sau khi chạy nước rút gần một khắc, Phong Hách bắn tinh khiến cho Vân Hi khẽ trở mình, toàn thân từ trên xuống dưới run rẩy nhưng đêm nay mới chỉ bắt đầu mà thôi!