Chương 2: Phạt rượu

“A Hi, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi sao?”

Vân Hi quay đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lộ rõ hai lúm đồng tiền ngọt ngào. Người tới là phu quân của nàng, mấy năm nay bọn họ đã trải qua vô số ngày tháng vất vả cùng nhau, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.

“Vâng.” Vân Hi nhìn Phong Uyên từ trên xuống dưới, không thể nghi ngờ Phong Uyên chính là một mỹ nam, dáng người hắn ta cao lớn, thẳng tắp, dưới mày kiếm là một đôi mắt hoa đào đa tình luôn nhìn nàng chăm chú khiến nàng vô thức đắm chìm trong nhu tình như gió xuân. Phía dưới là sống mũi đẹp tựa đao khắc và một đôi môi đầy đặn, hồng nhạt, hơi nhếch lên vừa đa tình lại vừa dịu dàng. Năm ấy, kinh thành có tứ đại mĩ nam, Ngũ hoàng tử là người đứng đầu trong số đó, ai cũng hâm mộ tỷ tỷ của nàng, chính bản thân nàng cũng âm thầm ái mộ Phong Uyên. Nhưng nàng biết đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ đơm hoa kết trái.

Khi đại phòng đẩy nàng ra gả thay, cha mẹ thật sự yêu thương nàng đã ra sức phản đối nhưng sao cánh tay có thể vượt qua chân được? Nàng chỉ có thể an ủi cha mẹ, nói rằng bản thân đã ái mộ Ngũ hoàng tử từ lâu.

Mấy năm trước, vì thứ nữ đại phòng lâm bệnh nên nàng đã có cơ hội thay nàng ấy tham gia xuân yến do hoàng gia tổ chức.

Mặc dù cha mẹ cũng dụng tâm nuôi nấng nàng nhưng vì quan hệ với đại phòng, nàng rất khó có được cơ hội tham gia yến hội đúng quy cách. Vậy nên, khi bị kéo đi tham gia tửu lệnh, nàng đã không thể đáp đúng câu hỏi nào, tỷ tỷ đại phòng lại bị Tiểu Quận chúa kéo đi thưởng hoa, không có ai có thể cứu nàng. Nữ tử thì ghen tị với diện mạo của nàng nên sẽ không có lòng tốt giúp đỡ, nam tử thì chờ đợi mỹ nhân say rượu thất thố, những kẻ quần là áo lượt này sẽ lập tức chiếm tiện nghi của nàng dù sao thân phận nàng cũng thấp kém. Nàng chỉ đàng nâng ly, chuẩn bị tự phạt ba chén.

Nàng là người chưa từng uống rượu nên cũng đoán được kế tiếp bản thân sẽ thành trò cười cho bọn họ nhưng kết cục thê thảm kia đã không xảy ra. Nàng vẫn luôn nhớ rõ lúc đó Phong Uyên đang ngồi cách đó không xa, hắn ta chủ động đi tới cầm ly rượu trong tay nàng: “Muội muội của Vân Nghi chính là muội muội của ta, lần phạt rượu này ta nhận thay muội ấy.”

Hắn ta nở nụ cười ấm áp, động tác tiêu sái, ba chén rượu xuống bụng cũng không ảnh hưởng gì, sau đó hắn ta lại quay về chăm sóc cho tỷ tỷ của nàng.

Có lẽ, năm đó Phong Uyên chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với Vân Nghi nhưng chút ý tốt này lại được nàng ghi tạc trong lòng. Tình cảm khẽ nảy mầm trong tim thiếu nữ mới đến tuổi cập kê, nàng bắt đầu chú ý đến tin tức của Phong Uyên, bí mật mua một tập thơ của hội thơ, ngâm nga bài thơ hắn ta viết, mô phỏng nét chữ của hắn ta. Loại tình yêu say đắm này là thuần khiết và sâu sắc nhất, vậy nên đến lúc hắn ta gặp khó khăn, nàng đã kiên quyết gả đi.

Dù sao đại phòng cũng không chịu tuân thủ hôn ước, tại sao nàng không bình tĩnh chấp nhận chứ?

Nàng không phải là tiểu thư xuất thân cao quý nhưng lại luôn được cha mẹ yêu thương trong lòng bàn tay, lúc bái lạy phụ mẫu lòng nàng vô cùng khổ sở, vì vậy tiểu cô nương quyết định to gan lớn mật một lần, đến phòng tổ phụ để cầu xin ông ta nể tình nàng hy sinh cho gia tộc mà đối xử tử tế với cha mẹ.

Lão Hầu gia không phải là người tốt nhưng ông ta vẫn tuân thủ hứa hẹn, nhắc nhở lão Hầu phu nhân không được trừng mắt với nhi tức nhị phòng. Mãi đến khi lão Hầu phu nhân qua đời, dưới uy áp của lão Hầu gia cũng không còn sóng gió gì nữa.

Hôn sự này cũng coi như đã giúp Vân Hi tuân thủ hiếu đạo, đền đáp ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.

Nói thật, từ tận đáy lòng, Phong Uyên không hài lòng với thê tử đã bị thay đổi này, thậm chí hắn ta còn tràn ngập mâu thuẫn với nàng, hắn ta coi Vân Hi như sự sỉ nhục của Vân gia cùng trừng phạt của phụ hoàng dành cho mình.

Ban đầu, hắn ta lạnh nhạt với thê tử nhưng dù có lạnh lùng đến đâu, hắn ta cũng không thể chịu được sự bầu bạn ngày đêm, những hoan ái triền miên trên giường cùng sự tận tâm chăm sóc của nàng, vì thế băng tuyết trong lòng dần tan chảy, hai người chậm rãi trở thành một đôi vợ chồng ân ái, giúp đỡ lẫn nhau suốt một đường tới nay khiến ai ai cũng hâm mộ.