Chương 1: Cây quế

Quốc chủ nước Thịnh nằm trên giường bệnh đã lâu, Yến Vương trẻ tuổi nhϊếp chính, đã nắm giữ triều chính Thịnh quốc ba năm, hiện giờ ai ai cũng quên đi danh xưng Yến Vương mà gọi hắn là Cửu thiên tuế hay Nhϊếp chính vương.

Nay bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ nhường ngôi cho Yến Vương nhưng không ngờ, một chiếu thư đã được đưa đến Trần Vương phủ, lập Trần Vương làm thái tử.

Trần Vương phủ nằm ở góc con phố thứ năm bên ngoài Đông Ngũ Sở, đoạn đường này là nơi ở của hoàng thân quốc thích. Trần Vương là hoàng tử thứ năm của quốc chủ Thịnh Quốc, do quý phi sinh ra. Năm đó nhận được thịnh sủng nhất thời, không ngờ lại dính líu đến việc mưu hại hoàng tự, một khi bị phế, Ngũ hoàng tử sẽ lập tức bị cấm túc dưới danh nghĩa kết bè kết phái. Tông Nhân phủ hạ lệnh trục xuất, hắn ta từ một hoàng tử nhận được muôn vàn kính ngưỡng lập tức từ trên đám may cao ngã xuống mặt đất.

Lúc ấy, con đường làm quan của Ngũ hoàng tử rộng mở, đang chờ đến khi lập phủ, thành gia lập nghiệp, cưới một hôn thê có xuất thân cao quý, tài năng mỹ mạo.

Lục lễ đều đã làm, ngày lành cũng được Khâm Thiên Giám ấn định xong nhưng Ngũ hoàng tử lại bị cấm túc, trục xuất, thông gia của Ngũ hoàng tử tất nhiên không muốn thực hiện hôn ước, nói khó nghe một chút là nếu gả nữ nhi cho Ngũ hoàng tử thì chính là đưa vào cấm địa hầu hạ hắn ta.

Hôn thê của Ngũ hoàng tử là đích trưởng nữ của Hữu Bộc Xạ và Hoài Nguyên quận chúa, Hữu Bộc Xạ và vợ cả có ba người con nhưng chỉ có duy nhất một nữ nhi nên phu thê hai người luôn đặt dưới mí mắt mà yêu thương. Thấy Ngũ hoàng tử bị giam cầm, Hữu Bộc Xạ không đành lòng làm tổn hại đích trưởng nữ nhưng cũng không nhẫn tâm để ái nữ chịu cực khổ vậy nên bọn họ đã đổi thành gả đích nữ nhị phòng cho Ngũ hoàng tử.

Hoàng đế vốn đã chán ghét, vứt bỏ Ngũ hoàng tử nên nhắm một mắt mở một mắt trước hành động của Hữu Bộc Xạ, dù sao thì Hữu Bộc Xạ xuất thân danh môn, đỗ đạt khoa cử rồi ra làm quan, kế thừa tước vị Trung Nghĩa Hầu phủ, trưởng tử được bổ nhiệm làm Hình bộ thị lang, đúng là không thích hợp để kết thông gia với một tội nhân.

Người bị đẩy ra gả thay cho Ngũ hoàng tử là nữ nhi của thứ đệ Hữu Bộc Xạ, mẫu thân nàng xuất thân thương hộ, được gả vào Trung Nghĩa Hầu phủ chính là trèo cao. Sau khi nhập phủ bị coi là túi tiền của Trung Nghĩa Hầu phủ, bọn họ ăn bằng tiền của bà, mặc bằng tiền của bà, dùng tiền của bà để thu xếp con đường làm quan cho con cháu trong nhà nhưng không bao giờ thích bà, cũng không bao giờ thích nữ nhi của bà.

Nếu nói hôn sự này có chỗ tốt nào thì chính là mặc dù Thất nương không có xuất thân cao quý, học thức nông cạn nhưng nàng lại xinh đẹp tựa thiên tiên.

Không ngờ, năm năm sau, Ngũ hoàng tử không những thoát khỏi cảnh bị giam cầm, khôi phục thân phận hoàng tử tôn quý còn thuận lợi phong vương, mà sau khi phong vương còn được Cửu thiên tuế hạ ý chỉ lập thành thái tử. Đây là chuyện mà năm đó mọi người có tưởng tượng thế nào cũng không ra.

Đích nữ nhị phòng bị gả thay năm đó, hiện giờ được người người hâm mộ, một nữ nhân là con vợ kế, xuất thân thương hộ một bước lên trời chắc cũng chỉ có thế.

“Phu nhân, nên khởi hành rồi.”

Phủ đệ của Trần Vương vốn thấp hơn các vương phủ khác một cấp, chủ nhân trước đây chỉ là một quận vương, sau này dính vào các cuộc tranh chấp đảng phái, bị xét nhà đoạt tước. Năm đó bọn họ chuyển đến, khắp nơi đều đang chờ tu chữa, đây chính là ngôi nhà nàng và hắn ta dựng nên từng chút một.

Bây giờ phải rời đi, nàng thật sự không nỡ nên nhìn thêm vài lần. Vân Hi sờ gốc cây quế trong sân: "Ngươi nói, ta có thể chuyển nó đến Đông cung không?" Nàng lẩm bẩm.

“Tất nhiên rồi, chủ tử sủng ái người như vậy, chỉ cần nói một tiếng không có gì chủ tử không cho phép.” Nữ hầu đáp lại Vân Hi với vẻ mặt lạnh lùng nhưng dường như nàng đã quen với việc này.

Khi gả cho Phong Uyên, hắn ta đã bị biếm thành thứ dân vậy nên ngoại trừ nàng ra, không ai có thể ra vào tiểu viện Di viên của bọn họ. Di viên là biệt viện nằm ở nơi âm u tối tăm nhất hoàng thành, mùa hè oi bức, mùa đông lạnh lẽo, ẩm ướt, còn có nhiều muỗi. Trong Di viên có một lão cung nhân trên danh nghĩa là chăm sóc nhưng thật ra là giám sát hoàng thất bị giam cầm.

Tên của nữ hầu là Nguyệt Kiến, nàng ấy và Tuyết Kiến là do người kia sắp xếp đến bên cạnh nàng, chăm sóc nàng cẩn thận nhưng lòng trung thành của bọn họ vĩnh viễn không dành cho nàng mà dành cho người kia.