Chương 17: Nghịch nước (dùng tay chơi đến cao trào H)

"Xin Hoàng thúc hãy tự trọng." Vân Hi liều mạng giãy giụa, nàng biết mình không thể trốn thoát nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa, cho dù không trốn được thì ít nhất nàng cũng phải ra sức đấu tranh một lần, nàng phải cho hắn biết bản thân không tình nguyện.

"Tự trọng? Ngày đó Hi Hi đến trêu chọc bổn vương, lúc cởi bỏ y phục trước mặt ta có chút tự trọng nào không? Kêu bổn vương một tiếng Hoàng thúc nhưng ngay từ đầu bổn vương có từng ép buộc nàng sao? Ai là người đã cưỡi trên người bổn vương? Chất tức.” Hai chữ chất tức này bị hắn cố ý kéo dài khiến Vân Hi cảm thấy tai mình tê dại.

Trong lòng Vân Hi rất khổ sở, hắn nói đúng, chính là nàng... Ban đầu, chính nàng đã tháo thắt lưng của hắn, cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang ngủ đông nhưng không mất đi vẻ hung dữ kia, vừa liếʍ vừa hôn để lấy lòng, cuối cùng còn tự mình cưỡi trên người hắn, cướp đi nguyên dương đầu tiên của hắn.

Là nàng…

Nhưng nàng đã cùng đường, chỉ còn cách bán mình cho ma quỷ.

"Ưʍ..." Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng ngựa quen đường cũ chui vào trong hoa huyệt, tùy ý cắm rút đầy phóng túng, không hề có chút thương tiếc: "Ướt quá, chất tức vì hoàng thúc mà ướt thành thế này thì có chút tự trọng nào không? Lát nữa, Hi Hi có muốn ta dùng chậu hứng nước của nàng không?"

Vân Hi cắn môi, ngăn nước mắt chảy ra, nàng không phải người dũng cảm gì nhưng không rơi nước mắt trước mặt Phong Hách là thể diện cuối cùng của nàng: "Ưm a..." Nàng cắn môi rất mạnh, ra sức chống lại những kí©h thí©ɧ hắn mang đến nhưng nàng cũng là con người làm sao có thể chống lại phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất? Ham muốn tìиɧ ɖu͙© giống như sự thèm ăn đều không thể cưỡng lại.

Hai mắt Phong Hách tối sầm, Vân Hi đã ở cạnh hắn hai năm, nàng đã ở bên hắn hai năm nhưng cũng chống cự hắn hai năm, cho tới tận hôm nay, nàng vẫn không từ bỏ việc chống lại hắn. Điều này làm cho hắn tức giận nhưng cũng không che giấu việc nàng chống cự đã gợi lên ham muốn chinh phục bên trong hắn.

Tiếng nước chảy tí tách không ngừng vang lên, ngón tay thon dài công thành chiếm đất, không ngừng chà đạp lên nơi mẫn cảm nhất của Vân Hi, chỗ thịt mềm mại kia có thể khiến nàng sung sướиɠ muốn chết, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong hoa huyệt phun ra như suối.

"Ư… A a..." Kɧoáı ©ảʍ ập đến như chẻ tre, dễ như trở bàn tay, muốn ngăn cũng không được, cả người Vân Hi càng ngày càng tê dại, hai đùi cũng nhũn ra: "Ưm a…” Cảm giác sung sướиɠ đến quá mãnh liệt, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra khỏi mị huyệt, lý trí của Vân Hi lập tức bị đánh tan, bởi vì vui thích tràn ngập nên thân thể cũng run rẩy không thôi. Nhục nhã trong lòng không ngừng được thay thế bằng vui sướиɠ, nước da^ʍ bắn tung tóe khắp nơi làm ướt cả cổ tay Phong Hách, để lại một vũng nước trên mặt đất.

Trong không khí tràn ngập hơi thở da^ʍ mĩ, trước mặt Vân Hi là một mảng trắng xóa, lúc này nơi nào trên người nàng cũng nhạy cảm hơn bình thường, bầu ngực sưng trướng, sữa trắng cũng bắt đầu trào ra, làm ướt cái yếm của nàng.

"Mùi của Hi Hi thật thơm, hay là nàng chảy nhiều nước một chút, rửa sạch tẩm điện của bổn vương để những ngày Hi Hi không có ở đây, bổn vương có thể ngửi được mùi, cảm thấy Hi Hi chưa bao giờ rời đi." Phong Hách kéo váy ngắn quấn ngang ngực Vân Hi xuống để lộ chiếc yếm thêu uyên ương nghịch nước bên trong, nó đã ướt sũng, thật sự trở thành uyên ương nghịch "nước".

Phong Hách cởi y phục trên người nàng, bộ ngực bị trói buộc lập tức nhảy ra, tia sữa trắng bắn tung tóe lên mặt Phong Hách, dòng sữa ấm trượt trên da mặt hoàn mỹ của hắn trông rất da^ʍ mĩ. Vân Hi nhìn đi chỗ khác, núʍ ѵú cứng rắn, sưng đỏ của nàng lại được đầu lưỡi ấm áp của hắn bao bọc.

"A a a…” Cảm giác tê dại kia lập tức chiếm lấy toàn bộ giác quan của nàng, một đường lan tới da đầu, nàng không ngăn được miệng mình phát ra những tiếng ngâm nga xấu hổ kia.

Chẳng mấy chốc, chuyện khiến nàng xấu hổ hơn đã xảy ra, bên trong cơ thể nàng trống rỗng không thôi, sau khi cao trào qua đi, tiểu huyệt sẽ tham lam cắи ʍút̼, thân thể bị hắn dạy dỗ đến vô cùng dâʍ đãиɠ tràn ngập chờ mong, trong đầu cũng hiện lên những hình ảnh cực kỳ dâʍ ɖu͙©.

Lý trí và lòng tự trọng của nàng không muốn mọi thứ tiếp tục xảy ra nhưng ham muốn nɧu͙© ɖu͙© lại hy vọng hắn có thể cắm côn ŧᏂịŧ vào trong, sau đó vừa cắи ʍút̼ bầu vυ" của nàng vừa làm nàng sung sướиɠ.

Nếu là bình thường thì hắn đã sớm tiến quân thần tốc, hoàn toàn chiếm đóng nhưng bây giờ hắn đang trừng phạt nàng, muốn nàng phải chủ động cầu hoan.

Vân Hi không muốn nhưng bên trong cơ thể lại có một ngọn lửa đang bùng cháy, bắt lấy tim gan làm nàng thống khổ.

Tiếng nước chảy róc rách mãi không dứt, nếu nàng không chịu cúi đầu thì hắn sẽ để nàng mãi chơi vơi giữa lưu chừng du͙© vọиɠ, không những thế hắn còn ra sức dụ dỗ, một tay chơi đùa bầu vυ", tay còn lại luồn ra sau eo nàng, xoa lên vòng eo mảnh khảnh, cho dù có cách một lớp vải dệt thì hắn cũng có thể tượng tượng ra da thịt bên dưới trắng mịn cỡ nào.