Chương 16: Đẹp (H nhẹ)

Bước chân đi tràn ngập mong chờ đến điện chính của Phong Hách nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều nhưng trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Ánh mắt của hắn gần như bắt lấy bóng dáng của nàng đầu tiên, trên người nàng mặc bộ y phục do chính tay hắn chọn, trên đầu đội trân phẩm mà hắn tự tay chọn từ bảo khố, nàng vô cùng xinh đẹp, giống hệt với tưởng tượng của hắn.

Phong Hách cũng rất để ý, hình thức và kiểu dáng trên y phục của hai người là cùng một kiểu, nếu đứng cùng nhau thì không phải sẽ là một đôi bích nhân sao?

Nhìn thấy người trong lòng làm Phong Hách có chút lâng lâng. Lúc hắn bước đi luôn im hơi lặng tiếng giống như lúc ra tay với người khác vậy, đều khó lường như cơn gió, hắn sải bước đến bên cạnh Vân Hi, ôm lấy nàng từ phía sau: “Hi Hi!” Ôn hương rơi vào trong ngực, mùi hương chỉ có trên người nàng tràn ngập khoang mũi của hắn, hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Toàn thân Vân Hi run rẩy, cả người cứng đờ nhưng dường như Phong Hách không nhận ra, mặt hắn áp vào cổ nàng, hai tay giao trên bụng dưới của nàng, hai người dán chặt lấy nhau, cùng nhau chia sẻ nhiệt độ cơ thể, vô cùng thân mật.

Vân Hi không chịu nổi cảm giác gần gũi như vậy nên đã giãy giụa nhưng sự giãy giụa của nàng chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Bàn tay hắn siết chặt khiến nàng mắc kẹt trong vòng tay hắn, dường như lực tay của hắn mạnh đến mức muốn làm nàng dung hợp vào cơ thể mình, đây là uy hϊếp thầm lặng mà hắn dành cho nàng, nếu còn tiếp tục bướng bỉnh thì hắn sẽ chơi cùng nhưng người chịu khổ sẽ là nàng.

Những lần phân cao thấp giữa hai người luôn kết thúc bằng sự thỏa hiệp của nàng, cuối cùng Vân Hi cũng thả lòng thân mình để hắn ôm nàng, đôi môi của hắn cọ xát lên cổ nàng: "Rốt cuộc ta cũng đợi được nàng đến, lại đây dùng bữa đi, tất cả đều là những món nàng thích ăn."

Cuối cùng Phong Hách cũng ôm đủ rồi, hắn buông nàng ra một chút nhưng nàng vẫn luôn bị hắn ôm trong ngực. Hắn kéo cả người nàng lại để nàng đối mặt với mình, lúc này hắn mới chính thức nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vân Hi, nàng đã là nữ nhân của hắn hai năm. Ban đầu chỉ là hứng thú nhất thời nhưng về sau hắn càng ngày càng lún sâu, bây giờ đã không thể tự thoát ra.

Mấy năm nay hắn cũng chỉ để tâm một mình nàng, cảm xúc của hắn vẫn luôn hướng về nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng là hắn biết đêm nay có lẽ sẽ không yên bình.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn kiên định, không ai có thể lay chuyển quyết tâm của hắn, hắn có thể thỏa hiệp với nàng một chút nhưng hắn sẽ không bao giờ cho nàng cơ hội thoát khỏi mình.

"Ta không đói." Vân Hi vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng của mình, không có hứng thú, cũng không có sức lực hùa theo hắn. Trong mắt nàng, gần đây hắn thật sự càng ngày càng quá đáng.

Rõ ràng chỉ là một đoạn tình cảm ngắn ngủi nhưng hắn lại ngang ngược chiếm lấy mọi thứ của nàng, không cho nàng bất kỳ không gian thở dốc nào.

Phong Hách nheo mắt lại, hắn luôn khiến người ta cảm nhận được một áp lực cực lớn, Vân Hi đã từng rất nhút nhát khi nhìn vào mắt hắn nhưng bây giờ trong lòng nàng đang có chút điên cuồng, muốn mặc kệ tất cả, nàng đã bị hắn kìm chế, đè nén quá lâu rồi.

"Hi Hi ngoan nào? Mấy ngày nay bổn vương rất nhớ nàng, đừng ép bổn vương trừng phạt nàng?" Giọng nói của hắn rất dễ nghe, trầm thấp và ôn hòa, có một sự trong trẻo không thể diễn tả. Hắn nhả chữ rõ ràng, đặt tất cả tình cảm của mình vào lời nói, hắn là nhà lãnh đạo vô cùng hoàn hảo, nhất là khả năng thuyết phục của hắn, trời sinh đã có khí thế của bề trên khiến người ta vô thức làm theo những gì hắn nói.

Bình thường Vân Hi rất ngoan ngoãn nhưng cho dù tính tình của một người có tốt đến đâu thì cũng có những lúc không thể chịu nổi, tất cả những gì nàng làm đều là vì Phong Uyên nhưng bây giờ hắn ta lại đang bị đẩy đi càng ngày càng xa, nàng không biết bản thân còn phải nghe lời vì cái gì nữa: "Ta không đói." Vân Hi thẳng thừng nhắc lại những gì mình vừa nói.

Ý cười trên mặt Phong Hách đã thu lại một chút, con hổ biết cười lại không cười nữa, đây cũng không phải chuyện gì tốt. Cảm xúc của Phong Hách chưa bao giờ có biến động lớn, người duy nhất có thể khiến hắn tức giận chính là người đang ở trong ngực, hắn cười nhẹ một tiếng, bàn tay thản nhiên nương theo váy ngắn mà chui vào trong, nắm lấy một bên ngực trắng nõn tròn trịa. Vân Hi cảm thấy hơi đau nhưng hắn vẫn không dừng lại, bàn tay còn lại của Phong Hách vén làn váy dài của nàng lên, lưng nàng bị ép lên tường, cơ thể tràn ngập tính uy hϊếp của hắn đè lên.

Hắn thong thả nói từng chữ: "Không đói? Nếu không ăn chút gì đó thì làm sao có thể chịu được?” Phong Hách thật sự rất tức giận, đám bọt nước tốt đẹp hắn vừa nhìn thấy đã bị đâm thủng tới mức không còn cái nào: "Hôm nay Hi Hi thật sự rất xinh đẹp, bổn vương vừa nhìn thấy chiếc váy này thì đã cảm thấy Hi Hi mặc lên chắc chắn rất đẹp..."

Một tiếng “roẹt” thật dài vang lên, tiết khố của Vân Hi tùy ý bị xé rách: "Đó cũng là điều đương nhiên, ngày thường Hi Hi đã xinh đẹp, dù có thế nào cũng đẹp, nơi nào cũng đẹp, lúc không mặc y phục là đẹp nhất."

Hi Hi: Quan gia, chính là hắn! Bắt lấy hắn!