Chương 15: Mong chờ

Cửu thiên tuế, tiểu hoàng thúc Phong Hách của Phong Uyên. Người này giống như tên của hắn vậy, là một ngọn lửa, từ đốm lửa nhỏ dần bùng lên thành đám lửa lớn trên thảo nguyên, cuối cùng thiêu đốt toàn bộ thế lực cũ của triều đình Thịnh Quốc trở thành người đứng ở vị trí cao nhất.

Cửu thiên tuế không phải vạn tuế nhưng lại có uy quyền trên vạn tuế, hắn chính là Nhϊếp chính vương thao túng người ngồi trên ngai vàng.

"Hi Hi, Hi Hi..." Con vẹt không biết suy nghĩ hiện giờ của chủ nhân nên chỉ biết nhắc đi nhắc lại.

Nam nhân mất đi hứng thú nên đặt cây gậy dài xuống. Hắn ngồi vào bàn, trên đó có một bát ngọc, bên trong là sữa trắng tỏa hương thơm ngọt ngào, mặt trên phủ một lớp váng màu vàng nhạt bởi vì nó được để ở bên ngoài một lúc nên đã tạo thành một lớp màng mỏng. Bàn tay với khớp xương rõ ràng, thon dài như cành trúc cứng cáp cầm bát lên, nhẹ nhàng lắc làm sữa bên trong hình thành một xoáy nước nhỏ, có thể nhìn thấy chất lỏng màu trắng đang chuyển động.

Phong Hách xoay bát sữa vài lần rồi đưa lên miệng uống, lúc nuốt xuống có thể nhìn thấy yết hầu của hắn nhấp nhô.

Phong Hách là ấu tử bị phế truất của lão quý phi tiền triều. Lúc quý phi mang thai hắn có thể nói là trai già mà vẫn có ngọc, khi đó bà đã ba mươi tám tuổi nhưng điều này càng khiến bà yêu thương đứa con trai nhỏ này hơn. Lúc còn trẻ quý phi phong nhã tài hoa chính là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh quốc nhưng đến khi hoa tàn ít bướm bà lại phải nếm trải sự bạc tình của hoàng thất. Khi đó tiên đế hoa mắt ù tai, rơi vào điên loạn đã lần lượt xử trí vài hoàng tử thành niên bị bệnh nặng hoặc có tính tình nhu nhược, mẫu tộc không có bản lĩnh hoặc trời sinh có bản tính háo sắc, mãi đến khi Thái tử không chịu được nữa thì hắn mới có thể ở trong đêm huyết tẩy của phụ hoàng tránh được một kiếp.

Rốt cuộc đại đao của tiên hoàng cũng chém tới mẫu tộc của quý phi, năm mười sáu tuổi bà nhập cung, gả cho người lớn hơn mình nhiều tuổi, tận tâm hầu hạ tiên đế đã năm mươi tuổi, gần ba mươi năm bầu bạn cũng không đổi được một chút thương tiếc, nhan sắc tàn phai thì sủng ái cũng không còn, quý phi chỉ có thể thắt cổ tự vẫn để bảo vệ huyết mạch của mình.

Phong Hách chỉ mới tám tuổi đã bị giam cầm trong Di viên, đến năm mười tuổi lại bị đưa đến Yến quốc làm con tin. Ai ngờ hắn lại có thể sống sót, tập hợp lưu dân, thủy phỉ, sơn tặc cùng với phản quân của Yến quốc tạo thành thế lực một phương. Chỉ bằng một trận đánh ở biên quan đã thành danh, đạp đổ Yến quốc báo thù cho chính mình cho nơi đó một mỹ danh là đất phong của hắn nhưng trên thực tế, hắn đã là bá chủ một phương, trở thành Yến Vương mà triều đình không thể không công nhận, thậm chí còn dùng binh quyền của mình bao trùm hoàng quyền, trở thành nhϊếp chính vương, sau đó truy phong thân mẫu làm Thuần Ý thái hậu. Sự trỗi dậy của hắn gần như đã trở thành một huyền thoại còn bản thân hắn cũng là một kẻ tàn nhẫn.

Hắn là nhi tử của đệ nhất mỹ nhân nên tất nhiên sẽ kế thừa nhan sắc của mẫu thân, làn da của Phong Hách trắng hơn sương tuyết ngưng tụ nhưng không phải loại trắng bệch như người chết mà là màu trắng trong suốt. Đôi lông mày kiếm sắc bén, hai mắt hơi rũ xuống, bộ dáng lười biếng, dường như bên trong đồng tử của hắn còn mang theo cả thiên hà xa vời vợi. Dưới mắt trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, không những không làm giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn mang theo mỹ cảm bị tàn phá, sống mũi cao thẳng, nếu không biết còn tưởng hắn có huyết thống khác thường nhưng nếu thật sự tìm hiểu thì sẽ biết rằng hắn là người Trung Nguyên. Môi hắn không phải là đôi môi mỏng được ưa thích bây giờ mà là đôi môi đầy đặn, đa tình, hơi nhếch lên.

Nếu bởi vì diện mạo tuấn mỹ trắng nõn của hắn mà cho rằng người này giống nữ nhân thì không phải vậy, nam nhân này sẽ cho người khác cảm thụ tùy theo tính tình của hắn. Phong Hách là một cây đao, một cây đao giấu trong vỏ, ngươi biết hắn có lực sát thương nhưng trước khi hắn thật sự ra khỏi vỏ sẽ không ai biết hắn sắc bén như thế nào, lúc hắn ra khỏi vỏ thường là lúc người đó mất mạng.

Nhϊếp chính vương Phong Hách là một con hổ mang mặt cười, lần đầu tiên hắn xuất hiện, mọi người còn không có nhiều hiểu biết về hắn, thấy hắn cười với mình rồi tỏ ra hiền lành nho nhã thì coi hắn như con mèo không có móng vuốt, chờ đến khi rơi vào miệng hổ mới biết hắn vừa ra tay là muốn mạng người.

Nhiều người đồn rằng nốt ruồi đỏ trên mặt Phong Hách chính là vết máu do hắn gϊếŧ người để lại, còn có người nói rằng hắn thích y phục màu đỏ, bởi vì nó có bị dính máu cũng không nhận ra nhưng những người thật sự biết đến năng lực của Phong Hách đều biết nếu hắn muốn lấy mạng ai canh ba thì sẽ không để hắn sống đến canh năm, ngay cả chút cặn cũng không để lại.

Bây giờ khóe môi của hắn lại đang nhếch lên, đôi mắt hơi cụp xuống đang cười, là ý cười vô cùng rõ ràng.

Hắn liếʍ nhẹ khóe miệng, quét phần sữa dính trên khóe môi vào miệng sau đó chậm rãi thưởng thức. Hắn nhấm nháp rồi để đầu lưỡi áp vào vòm miệng, trong đầu không khỏi nghĩ đến bóng hình xinh đẹp mà mình vẫn luôn nhớ thương.

Cuối cùng cũng tới ngày có thể hoàn toàn chiếm lấy nàng.

"Hi Hi, Hi Hi..." Con vẹt vui vẻ kêu lên.

“Vương gia, phu nhân đã chờ ở bên ngoài.” Phong Hách rất đa nghi nên bên cạnh hắn chỉ có Phúc Trung công công hầu hạ, ông ta là người cùng hắn trải qua ngày tháng ở Di viên, là người mẫu thân hắn Thuần Ý thái hậu cầu xin ân điển cho hắn trước lúc chết.

Trước mặt người khác, Phong Hách không nói nhiều mà chỉ gật đầu, Phúc Trung công công hầu hạ hắn nhiều năm như vậy tất nhiên hiểu tính tình hắn, gần như chỉ bằng một ánh mắt, ông ta cũng ngầm hiểu: “Lão nô cáo lui.” Ngoài vị phu nhân kia ra, Phong Hách không thích bất cứ kẻ nào lại gần.

Chờ mong, chờ mong, chờ mong khanh tới. Phòng khách này đã được tu sửa lại theo sở thích của nàng, không biết nàng có thích không?

Phong Hách đứng dậy, đinh rời đi nhưng con vẹt vẫn chưa chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục kêu: “Hi Hi, Hi Hi…”

Tâm trạng của Phong Hách rất tốt, hắn cầm một nắm hạt dưa thả vào trong l*иg sắt làm con vẹt rất vui vẻ mổ hạt dưa, từ xa nhìn lại cũng có thể cảm nhận được tâm tình tốt đẹp của nó.

Đây cũng coi như là chủ nhân và sủng vật cùng tận hưởng niềm vui.