Chương 14: Cửu thiên tuế

Vị hoàng đế lập ra Thịnh quốc có xuất thân là chư hầu, lấy danh nghĩa là diệt quân Thanh mà lên ngôi. Ông vốn là một chư hầu có vô số đất phong, hoàng đế vừa khai quốc đã bắt đầu xây dựng rầm rộ, trải qua ba đời vua thì dời đô. Sau sáu mươi năm xây dựng hoàng thành thì mỗi cung điện bên trong đều được lát gạch ngói lưu ly, dưới mái cong là sáu góc đèn ngọc lưu ly. Mỗi khi sắc đỏ và xanh ở phía chân trời giao nhau thì ngói lưu ly sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt, phản chiếu ánh nắng chiều khiến hàng cây in bóng thật dài. Nếu người nào không quen thì sẽ nghi ngờ ngày đêm đã đổi chỗ cho nhau, yêu ma hiện hình nhưng nàng đã nhìn nhiều thành quen nên không nhìn bóng cây nữa mà nhìn theo ánh chiều tà mang đến hy vọng kia.

Cuộc sống ở nơi tường đỏ ngói xanh vẫn luôn tuân theo quy củ, ngày này qua ngày khác không có gì thay đổi, cho dù có nghênh đón tân khách cũng không thể lay chuyển quỹ đạo của nó.

Cung nữ cầm đèn xuất hiện đúng giờ, mặc trang phục màu cam đặc biệt, dựa theo yêu cầu của các cung mà đốt đèn, đèn hoàng thành được thắp sáng vừa náo nhiệt lại vừa tĩnh lặng.

Hoàng đế lâm bệnh nặng, cuối cùng cũng sắc phong Thái tử, Thái Cực điện và Phượng Nghi cung đều im lặng giống như băng tuyết gặp nắng gắt, ánh huỳnh quang của bông tuyết cũng sắp biến mất.

Nhưng Đông cung lại náo nhiệt giống như đứa trẻ mới sinh cất tiếng khóc giòn dã, thu hút tất cả sự chú ý, so sánh cả hai bên sẽ tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Khi cỗ kiệu màu đỏ rời khỏi Tử Kim điện thì cũng là lúc đèn cung đình chiếu sáng khắp nơi.

Các cung nữ đốt đen nối đuôi nhau trưởng thành, trên khuôn mặt trẻ trung thanh tú của bọn họ đều tràn ngập sự mong đợi, Vân Hi chỉ liếc mắt nhìn qua nhưng cũng biết những kỳ vọng đó đến từ đâu, có rất ít nữ tử tiến cung mà không có tham vọng, bọn họ đều cho rằng một bước lên trời cũng không có gì sai.

Trước đây, khi nàng còn ở Trần Vương phủ, đã có không ít người hy vọng bản thân có thể nhận được ân trạch.

Vân Hi thu lại suy nghĩ trong lòng, mấy năm nay đã có nhiều người dụ dỗ nhưng Phong Uyên vẫn không phản bội nàng. Cho dù hai người không có con nối dòng thì hắn ta cũng chưa bao giờ nhắc đến việc nạp thϊếp, nàng nên tin tưởng Phong Uyên, có lẽ hắn ta thật sự mệt mỏi, hai người họ rơi vào tình cảnh này cũng là do ý trời trêu người.

Cỗ kiệu được nâng lên một cách vững vàng, từng bước đưa nàng đến vực sâu.

Trong thâm cung này, có một cung điện có địa vị không kém Thái Cực điện, nằm ở bên ngoài Ngũ Sở viện của các hoàng tử. Cung điện này mới là nơi tinh xảo nhất bên trong hoàng thành, là nơi mà Nguyệt đế Thịnh quốc cho xây dựng thêm, cung điện của Thái thượng hoàng. Theo lý mà nói sau khi Thái thượng hoàng thoái vị thì không nên can thiệp vào triều chính nhưng Nguyệt đế không phải người dễ đối phó, ông nói rằng nơi này là cung điện của Thái thượng hoàng nhưng thỉnh thoảng ông cũng sẽ tự mình kiểm tra các hoàng tử.

Cung điện này được gọi là Triều Hi cung mãi đến khi Cửu thiên tuế tiến vào thì mới đổi thành Thiên Tuế điện.

Điện chính của Thiên Tuế điện dùng sáu mươi bốn trụ gỗ chạm khắc hình rồng để chống đỡ, các bức tường bên trong và bên ngoài đều được vẽ những bức bích họa long phượng ngụ ý cát tường mà chỗ đặc biết nhất của nó chính là những lá vàng được dát lên, mặt đất bên trong điện chính dùng gạch bằng vàng làm ra, có thể nói nơi đây chính là điện hoàng kim.

Thiên Tuế điện là nơi đầu tiên thắp đèn trong tất cả các cung, có thể thấy rõ ánh đèn mới lên cùng những náo nhiệt nơi đây nhưng toàn bộ cung điện lại yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc bởi vì chủ tử của Thiên Tuế điện thích yên tĩnh, toàn bộ cung nhân trong điện chỉ có thể dùng biểu cảm trên mặt để truyền tin, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện nhưng luôn hạ thấp âm thanh.

"Hi Hi, Hi Hi..." Một âm thanh khàn khàn vang lên đầy quỷ dị trong không gian yên tĩnh, nó cứ liên tục truyền đến, phá vỡ sự yên lặng vốn có.

Trong thư phòng của Thiên Tuế điện, có một nam nhân mặc y phục màu đỏ rực đang cầm một cây gậy nhỏ, dài trêu chọc con vẹt trong l*иg vàng, con vẹt có màu sắc rực rỡ kia liên tục lặp lại hai chữ “Hi Hi”, có thể tưởng tượng ra ngày thường chủ nhân của nó đã nỉ non gọi cái tên này bao nhiêu lần.

"Ừ, nàng đến rồi." Hồng y nam tử đó là "người nọ" mà Vân Hi không muốn nhắc đến, chủ nhân thật sự của Tuyết Kiến, Nguyệt Kiến và những người khác, người chèo lái thật sự của Thịnh quốc, là "Cửu thiên tuế" trong miệng của quan lại và dân chúng.

Nam chính ~~~~