Chương 9: Tội Lưu Manh

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Thẩm Cương có chút bất an, hỏi: “Chị, chị không thật sự thích Hạ thanh niên trí thức đấy chứ?”

Cậu nhóc mười ba tuổi đã lờ mờ biết được cái gì gọi là thích.

“Chị, thanh niên trí thức không được đâu, sớm muộn gì bọn họ cũng phải về thành. Hơn nữa, Hạ thanh niên trí thức không phải người tốt, anh ta có biết cái gì về công việc đồng áng đâu, nếu thật sự muốn kiếm công điểm thì không chừng còn chẳng bằng em.”

Quan trọng nhất là chị gái của cậu bị ngốc, cho dù chị ấy xinh đẹp nhường nào, chỉ cần là gia đình có điều kiện không quá khó khăn trong thôn thì đều coi thường chị ấy, huống chi là người thành phố.

Thẩm Cương sợ chị mình thật lòng thật dạ với thanh niên trí thức, mấy ngày trước ngày nào cũng đi theo người ta. Thẩm Cương nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định phải nói chuyện với ba mẹ, kết quả là sau đó chị cậu lại bị ngã.

Sau nhiều ngày dưỡng thương, lần đầu tiên ra ngoài, chị cậu không đi tìm Hạ thanh niên trí thức như trước đó nữa. Thẩm Cương thở phào nhẹ nhõm. Nhất là vừa nãy đến nơi ở của thanh niên trí thức, chị cũng không đến gặp Hạ Thời.

Thẩm Cương nghĩ tính tình chị mình trẻ con, có lẽ nằm ở nhà mấy ngày đã sớm quên béng người kia.

Bây giờ lại thấy chị gái ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người ta, tâm trạng dao động cực lớn, cậu nhóc lại lo lắng.



Trước tin xấu là nguyên chủ đã bò lên giường của chàng trai đó, Thẩm Dao buộc bản thân phải bình tĩnh. Nghe Thẩm Cương dè dặt nói với cô rằng thanh niên trí thức không tốt, cô khẽ gật đầu: “Ừm, sẽ không thích thanh niên trí thức.”

Thẩm Dao không còn hứng thú lang thang trên núi nữa. Cho dù người thích Hạ Thời là nguyên chủ, người leo lên giường Hạ Thời cũng là nguyên chủ, nhưng bây giờ cô và Thẩm Dao ban đầu có thể tách bạch với nhau sao?

Nhắm mắt lại là nhớ tới cảm giác Hạ Thời ôm cô vào lòng trong lúc mơ mơ màng màng. Tuy rằng không ai nhìn thấy, tuy rằng sau đó Hạ Thời tỉnh lại đã nhảy xuống giường ngay tức khắc, nhưng bị một chàng trai ôm trên giường, với sự giáo dục mà cô được nhận từ khi còn nhỏ, một khi bị người khác biết được, cô chỉ có thể gả cho anh.

Những ký ức thuộc về nguyên chủ thật sự ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Cô tìm kiếm mọi thứ trong ký ức, nguyên chủ không hiểu rất nhiều chuyện thường tình, nhưng thông qua những gì nguyên chủ đã từng chứng kiến, cô biết, ở thời điểm này, nhất là bắt đầu từ mấy năm gần đây, một khi chuyện của cô lộ ra, đó cũng là sự kiện động trời.

Năm ngoái, tiểu đội sản xuất số 3 có một cô gái rơi xuống suối, được một thanh niên trí thức cứu lên. Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy nam thanh niên trí thức ôm cô gái kia, nhà gái kiên quyết yêu cầu anh ta cưới, nếu không sẽ kiện anh ta tội lưu manh. Chuyện này ầm ĩ đến mức công xã và cách ủy hội cử người tới, cuối cùng vẫn phải kết hôn.

Hiện giờ là năm 1970, tội lưu manh không phải tội người bình thường có thể gánh nổi, cách ủy hội cũng là cơ quan không thể trêu vào nhất. Cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân tại sao hôm đó Hạ Thời tức giận như thế, chắc là cảm thấy bị cô gài bẫy.

Mặc dù những lời anh nói khiến người ta chán ghét, vừa độc mồm vừa xấu miệng, nhưng Thẩm Dao vẫn mừng vì anh không rêu rao chuyện này, cho dù nguyên nhân sâu xa anh làm vậy cũng chỉ vì bản thân mình.