Chương 8: Đừng Hao Phí Sức Lực

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Cô gái nhỏ nghe nói anh tên là Hạ Thời, được phân công đến tiểu đội sản xuất số 8, bèn lẩm nhẩm cái tên này hai lần trong đầu, miệng cười tít mắt.

Kiểu người bất cẩn ở một số phương diện như Thẩm Quốc Trung hoàn toàn không nhận ra cái gì. Trong mắt ông, con gái chỉ là một đứa trẻ, không thể nào nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.

Hai ngày sau đó, Thẩm Dao không chịu ngoan ngoãn đi theo Thẩm Cương, cô cứ dạo quanh trong đội rồi vô thức tìm đến Hạ Thời. Thẩm Cương hết cách, chỉ có thể đi theo cô.

Trí tuệ của Thẩm Dao không được trọn vẹn, thích một người cũng không biết che giấu, cứ vô thức đi theo người ta, còn không tự chủ được nhìn người ta chằm chằm. Ánh mắt nồng nhiệt và ngây thơ của cô khiến Từ Hướng Đông đi cùng Hạ Thời lén nhìn trộm nhiều lần.

Không tới hai ngày, mấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trong tiểu đội đã nhìn ra Thẩm Dao thích Hạ thanh niên trí thức mới tới, cũng biết Thẩm Dao vẫn còn con nít, bèn trêu ghẹo cô, hỏi có phải Dao Dao thích Hạ thanh niên trí thức không, bảo ba em gả em cho Hạ thanh niên trí thức, em có chịu không.

Thẩm Dao nào biết gả là khái niệm gì, mọi người liền nói: “Gả cho cậu ta chính là ngủ chung chăn, ăn chung một bàn với cậu ta, giống như ba mẹ em vậy.”

Thẩm Cương không thích người ta đùa giỡn chị mình như thế, liền kéo Thẩm Dao bỏ đi.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng Thẩm Dao lại ghi nhớ những lời đó. Trong đầu cô hoàn toàn không phân biệt được họ chỉ đang chọc ghẹo mình mà thôi. Cô còn tự động ngắt đầu bỏ đuôi, nhớ kỹ ngủ chung chăn với Hạ Thời chính là gả cho anh.

Người có đầu óc đơn giản như cô, quyết định chuyện gì đều không lo nghĩ đến hậu quả. Màn đêm vừa buông xuống, cô lập tức mò tới phòng ở tiểu đội sắp xếp cho Hạ Thời.



Cánh cửa vốn có đã bị dỡ bỏ từ trước, Hạ Thời và Từ Hướng Đông vừa tới, Thẩm Quốc Trung liền cho người treo đỡ một tấm mành cỏ trước cửa phòng họ, nói mấy ngày nữa sẽ lên núi đốn gỗ làm lại cửa. Không ngờ bởi vì điều này mà lại thuận lợi cho Thẩm Dao, cô không cần tốn chút công sức nào để lẻn vào phòng Hạ Thời.

Đêm thứ hai Hạ Thời đến Thẩm gia thôn, Thẩm Dao đã chui vào chăn của anh.

Nhớ đến đây, sắc mặt Thẩm Dao thoắt đỏ thoắt trắng, cả người đều không thoải mái.

Thấy cô đứng sững ra như bị trời trồng, Hạ Thời lạnh lùng chế giễu: “Tôi dạy cô làm người thông minh, sớm muộn gì các thanh niên trí thức cũng sẽ về thành. Chính sách hộ tịch rành rành ra đó, dù cô có gả cho thanh niên trí thức thì cũng không được vào thành. Thế nên cô đừng hao phí sức lực với Tống Tấn Thành làm gì.”

Anh nhếch môi, vô lại nói: “Suy cho cùng, không phải người đàn ông nào cũng giống như tôi.”

Anh nhìn Thẩm Dao từ trên xuống dưới, bổ sung thêm: “Ngoại hình của cô cũng khá hấp dẫn đàn ông, vậy nên hãy cẩn thận, đừng đẩy mình xuống hố, để cuối cùng mất đi cả chì lẫn chài.”

Hạ Thời bỏ lại một câu như vậy rồi thản nhiên rời đi.

Thẩm Dao nhìn theo bóng lưng anh, ký ức đêm đó hiện lên rõ ràng. Anh sầm mặt lôi cô ra khỏi phòng, nói những lời tàn nhẫn hơn hôm nay nhiều.

Thẩm Cương ở cách đó không xa nghe thấy bên này có giọng đàn ông liền vội vàng chạy về, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Hạ Thời rời đi, cậu kéo Thẩm Dao lại, phát hiện tay cô đang run rẩy.