Chương 7: Hoàng đế dùng da^ʍ dược muốn gian da^ʍ Khương Tự

Càng đáng sợ hơn chính là, phần bi oán nhàn nhạt này theo tuổi tác càng tăng trưởng.

Nó ở trong lòng Hoàng đế tích lũy càng ngày càng sâu nặng, nhìn cô gái trước mặt, hắn thật sự rất muốn chiếm hữu nàng, thương ái nàng, để cho nàng làm nữ nhân của mình!

"Bệ hạ, ngài có phải không thoải mái hay không, nếu không, trước tiên để nội thị mời thái y đi?"

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng này của hoàng đế, Khương Tự lại sợ hãi đến mức chỉ muốn cho bệ hạ truyền thái y vào xem một chút.

Hoàng đế lại cười vuốt ve tay nàng đồng thời nói: "Ma ma, trẫm không có việc gì..."

Tuy rằng cô gái không muốn nghĩ đến những chuyện xấu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô lại không thể lập tức rời khỏi nơi này nên không khỏi vừa lo vừa sợ, lúc này hoàng đế lại ban trà mời nàng uống.

"Mẹ, đây là trà mới tiến cống, mẹ thử xem."

"vâng..."

Tuy rằng trong lòng có chút bất an, nhưng Khương Tự vẫn thập phần ngoan ngoãn nhấp một ngụm, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy nước trà này đặc biệt ngọt ngào, ngọt ngào đến mức không giống nước trà.

Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm nhỏ nhấp trà, hoàng đế lại cảm thấy mặt đỏ tim đập, luôn cảm thấy trên đời này không có nữ tử nào tuyệt sắc đoan trang hơn nàng nữa.

Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi ngồi xuống bên cạnh nàng, đem người ôm vào trong ngực.

"Bệ hạ, ngài, ngài làm gì?"

Vốn bị hoàng đế nhìn chằm chằm như vậy khiến mỹ nhân có chút sợ hãi, lúc này lại đột nhiên bị hắn ôm vào trong ngực, Khương Tự không khỏi khẩn trương đến run rẩy, nước trà trên tay đều rơi ra một chút.

Người đàn ông thấy vậy vội vàng lấy ly trà của cô, đặt nó trên một cái bàn nhỏ, và nói thầm vào tai cô gái: "Mẹ đã quên? Trước kia Trăn nhi cũng thường xuyên ôm ngươi như vậy..."

Nói xong, tay của người nam nhân tôn quý nhất thiên hạ không ngừng đi xuống, lại muốn cởi đai lưng của nàng.

"Không, bệ hạ ~ bệ hạ ngươi muốn làm cái gì ~"

Vừa giãy dụa cố gắng đẩy nam nhân ra, Khương Tự chỉ cảm thấy cả người lại có chút nóng lên, trái tim cũng đập rất nhan, thật sự là làm nàng sợ hãi!

Chẳng lẽ nước trà này có vấn đề?

Đang giãy dụa, cô gái lại giật mình cảm thấy bầu ngực của mình đau đớn nên không khỏi ngã vào trong ngực hoàng đế.

"A ~ thưa bệ hạ, người đã làm gì ~"

"Mẹ ... ngươi có biết hay không, từ sau khi ngươi rời cung, trẫm thật sự là rất khó chịu, tại sao người lại gả cho tên họ Lương... mẹ, trẫm không thể rời khỏi mẹ, mẹ biết không?”

Nói xong, hoàng đế lại thật sự nhịn không được đi kéo xiêm y của nàng.

"Không, không cần làm vậy~"

Tuy rằng Khương Tự không ngừng giãy dụa, nhưng thật sự là chịu không nổi đau đớn của bộ ngực đang muốn chảy sữa. Nàng cảm thấy hiện giờ bản thân không có bất kì khí lực để làm gì!