Chương 8: Thoát khỏi móng vuốt của Hoàng đế

Vòng eo mảnh khảnh bị hoàng đế gắt gao giữ chặt, còn mặt nam nhân lại không ngừng cọ xát với cơ thể khiến cô gái cảm thấy cực kỳ xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại không dám làm trái bệ hạ, chỉ đành vô lực giãy dụa một phen, nhưng ngay khi nàng cảm thấy trinh tiết sắp không giữ được thì nội thị vội vàng đi vào.

"Bệ hạ, bệ hạ, đầu của thái hậu cảm thấy vô cùng đau, nương nương đang vội vàng tìm ngài..."

Lý nội thị vội vàng vào bên trong, phía sau còn đi theo một tâm phúc thái hậu.

Mắt thấy sắp đắc thủ, không ngờ mẫu hậu lại phát bệnh khiến hoàng đế không khỏi có chút phiền não.

Hắn lại cảm thấy ở trước mặt tâm phúc của mẫu hậu, giữ cô gái trong ngực hình như có chút không đứng đắn nên chỉ đành có chút tức giận buông Khương Tự ra.

Lúc này Khương Tự lại vội vội vàng vàng để ý tới xiêm y cơ hồ muốn trượt xuống hết của mình, bộ dáng hoa dung thất sắc, nơm nớp lo sợ đứng lên.

Tâm phúc của thái hậu là Dương ma ma vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Khương Tự một cái, chỉ hướng về phía hoàng đế nói: "Bệ hạ, thái y lúc này đang thi châm cho thái hậu..."

Nghe vậy, nam nhân cũng không tiện tiếp tục nên chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Trẫm, hiện tại đi thọ an cung, Đức Lộc, ngươi đi đưa tiễn Khương phu nhân.”

Ý này chính là muốn đức công công nhìn chằm chằm mình, cô gái nhất thời cả kinh sắc mặt trắng bệch, không ngờ Dương ma ma lại nói: "bệ hạ, thái hậu đã biết Khương phu nhân tiến cung, mặc dù đầu đau lợi hại nhưng vẫn để cho nô tỳ tự mình đưa Khương phu nhân xuất cung.”

Nghe nói như vậy, hoàng đế tức giận đến sắc mặt khẽ biến, nhưng lại không tiện làm trái ý mẫu hậu, chỉ đành nhìn Khương Tự thật sâu, phất phất ống tay áo đi ra ngoài.

Mà lúc này Khương Tự lại không biết mình rốt cuộc là đã uống cái gì, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập dữ dội, trong lòng biết không thể ở trong cung lâu, chỉ đành chống đỡ đi theo Dương ma ma đi ra ngoài.

Xe ngựa của Hạ Chi Hồng rốt cuộc so với Khương Tự đến nơi học trước, nơi này cách điện Tuyên Chính trong cung không xa.

Hắn ngồi trước bàn học không yên lòng nghe cử sĩ giảng bài, trong lòng nam nhân vẫn nhớ lại hình ảnh mình vừa rồi giúp mẫu thân lấy dươиɠ ѵậŧ giả. Hình ảnh da^ʍ mỹ như vậy khiến hắn không thể quên được.

Trong đầu hắn lại liên tưởng đến nộn huyệt của mẫu thân thật mềm mại, giống như một cái miệng nhỏ bé đói khát liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ.

Bên trong còn thỉnh thoảng chảy ra nước, thứ nước dâʍ đãиɠ kia còn... phun lên mặt mình, vừa nghĩ đến những thứ này, mặt của nam nhân không khỏi nóng lên.

Đang nghĩ đến việc lấy viên ngậm đan thảo trong miệng để đề cao tinh thần, lại nghe nội thị báo nói bệnh đau đầu của thái hậu lại phát tác nên để cho thân vương đi cùng bệ hạ đến xem bệnh tình của thái hậu.

Vậy nên toàn bộ học sĩ đều được nghỉ một ngày, dù sao những học sinh bọn họ đều là cùng hoàng tử đọc sách thì tiến độ bài tập làm sao có thể vượt qua thân vương đây?

Cho nên, Hạ Chi Hồng mới ngồi xuống không bao lâu, liền nhìn học sĩ bắt đầu bố trí bài học hôm nay, có lẽ nếu thân thể thái hậu ốm nặng thì bọn họ ước chừng phải nghỉ ngơi vài ngày.

Hạ Chi Hồng bởi vì mười tuổi mới bắt đầu đọc sách nên từ trước đến nay luôn khắc khổ nghiên cứu, nhưng hiện tại trong lòng hắn luôn nhớ thương mẫu thân, chỉ cảm thấy không có cách nào để tập trung tinh thần, liền cảm thấy bản thân xin nghỉ phép mấy ngày cũng không sao, lại nghĩ đến lúc này mẫu thân cũng nên xuất cung.

Hắn liền tính toán đi ngoài cửa vội đến gặp mẫu thân.

Đi theo Dương ma ma đến chỗ hẻo lánh, cô gái chỉ cảm thấy ngực đau đớn đến không đi được nên không khỏi chậm lại bước chân, khép chặt quần áo có chút loạn, bên tóc mai càng là nhỏ giọt mồ hôi.

Dương ma ma thấy nàng chậm lại bước chân, lại cười nhạt một tiếng, trong lòng biết bệ hạ nhất định sẽ động tay động chân với nàng, thái hậu, bệ hạ hai bên nàng đều không muốn đắc tội, vì thế cười cười nói: "Khương phu nhân, nô tỳ liền đưa đến nơi này, ngươi tự đi tiếp đi.”