Chương 8: Khai Màn Nghị Sự Tú Châu

Chương 8: Khai Màn Nghị Sự Tú Châu

Lục Đại Soái của hiện tại là đại nhân vật cỡ nào lại bị gọi tiểu tử khiến hắn có chút cau mày, nhưng vốn bản tính của hắn luôn mộc mạc, khiêm nhường lại cung kính người lớn tuổi hơn, nên khi nhìn thấy Dương bà bà liền trở nên niềm nở.

“Dương cô, đã lâu không gặp được người. Người vẫn khoẻ chứ?”

“Vẫn khoẻ, Lục Đại Soái trông ngài cường tráng như vậy ta đây cũng chịu lây đôi phần.”

“Haha, Dương cô cô người thật là …”

Nụ cười ôn hoà của Lục Đại Soái hướng về Dương bà bà cũng bắt đầu nguội lạnh, gương mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc quyết đoán hơn. Bầu không khí theo đó mà thay đổi đi rất nhanh, khiến các gia chủ xung quanh khác có chút ớn lạnh.

“Chúng ta cũng nên quay trở lại vấn đề chính thôi. Mời các vị đến đây chắc là các vị ít nhiều cũng biết nguyên nhân của buổi nghị sự này cả rồi phải không? Tú Châu này, Thiên Gia nhắm trúng, các vị có ý kiến gì không?”

Lục Đại Soái đưa ra ý định khiến các gia chủ xung quanh đều chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn về Phùng Gia một cái mà không ai có ý dám làm liều.

“Lục Đại Soái, ngài thật là thẳng tính. Phùng Gia ta đối với Tú Châu cũng là muốn. Ngài xem, chúng ta hoà hoãn cùng phân Tú Châu này ra chắc là không có vấn đề gì?”

Dương bà bà nghe thấy lời cũng không đợi lâu mà đáp lại Lục Đại Soái, vẫn như trước Nhị Đỉnh Gia Thế phân tranh, các gia chủ khác vẫn tốt hết nên im lặng là hơn. Bọn họ chỉ là mong có thể nghị sự yên bình qua đi, như thế mới là an ổn nhất. Nếu phải chọn phe lại là quá khó khăn.

“Ồ, theo lời của Dương bà bà nếu phải chia, chúng ta nên chia với nhau thế nào? Các vị cũng sẽ chọn thế nào?”

“Chúng ta đều là Nhị Đỉnh Gia Thế, một cái Tú Châu này rộng lớn quá, hay là mỗi người một nữa, vừa dễ cai quản, vừa dễ hỗ trợ lẫn nhau. Lục Đại Soái ngươi thấy có thể hợp lý hay không?”

Lục Đại Soái như rơi vào trầm tư, xoa xoa lấy cằm một cái như đang suy nghĩ. Thiên Gia vốn đã có Ngũ Châu trong tay, trong đó Thiên Khải là Đại Châu Linh của họ có thể so sánh bằng bốn châu còn lại cộng thêm của Tú Châu cũng chỉ bằng hai phần ba mà thôi. Sở hữu lãnh thổ to lớn nhưng Thiên Gia chưa bao giờ phải thất thủ ở bất kỳ châu nào, tin tức của họ cũng hoàn toàn bị phong toả, người bên ngoài căn bản không biết thực lực của họ. Những năm có người khıêυ khí©h toàn bộ kết cục đều là thanh tẩy toàn bộ quân đoàn không một vết tích xót lại. Cả Nhất Lưu Gia Thế cũng không có mấy nhà dám hành sự lỗ mãng. Tuy vậy vẫn chỉ là lời đồn, có người tin, cũng có người không tin.

Ngược lại là Phùng Gia, trong tay đã nắm được Tam Châu, trong đó trọng tâm là Phùng Khiếu, tuy chỉ bằng một phần năm so với Thiên Khải nhưng thế lực của Phùng Gia lại là được chứng minh rõ ràng. Lãnh thổ của họ thuộc loại dễ phòng khó công, với địa hình hỗ trợ, họ hoàn toàn có thể lấy một chọi mười cũng không phải phóng đại. Với tốc độ phát triển quân lực, tài lực ưu việt trong ba năm ngắn ngủi từ một Phùng Khiếu đơn độc họ đã hoàn toàn hạ gục hai châu còn lại, thâu tóm tất cả dưới quyền của mình. Việc thu thập thêm Tú Châu có trải rộng gần như là Phùng Khiếu giúp họ có thể thu hút thêm rất nhiều tài nguyên khác nhau. Vì vậy họ cũng đã quyết phải chiếm cứ ít nhất là phân nửa.

“Lục Đại Soái, người nghĩ đã nghĩ đến đâu rồi? Một nửa của Thiên Gia, một nữa của Phùng Gia, chẳng phải lời đồn các ngươi rất lợi hại hay sao? Chúng ta cũng có uy thế của mình, hai nhà hợp tác tuyệt không sai sót, ngươi còn suy nghĩ đều gì?”

“Uy thế của Phùng Gia? Cái này đem ra uy hϊếp với các gia tộc khác ở đây còn được, trước mặt Thiên Gia, uy thế của mình lại là thế nào?”

“Lục Đại Soái đừng hiểu lầm, thất kính rồi. Tiểu nữ là thư quyển bên cạnh Dương bà bà, cũng là một trong những người tham gia mong Lục Đại Soái cho phép tiểu nữ lên tiếng.”

“Thư quyển sao? Được, đến là khách cô có gì cứ việc nói ra, bổn Đại Soái rất thích người trẻ tuổi mà có tài.”

“Đa tạ Lục Đại Soái, đa tạ các vị gia chủ ở đây. Ngài cũng biết, để cai quản một Châu bất kỳ chúng ta cần phải tiến cử đủ nhân lực trong thời gian quy định sau khi bố cáo với Hội Đồng Tế Tộc, được họ chấp nhận và đưa ra thông báo. Sau khi hết thời hạn yêu cầu tối đa hai năm, nếu như đạt yêu cầu sẽ hoà bình chiếm đóng năm năm, nhưng nếu không đạt thì sẽ phải chịu sự công kích của các gia thế khác mỗi năm một lần. Các ngài xem, chúng ta cùng an cùng hưởng, như vậy vừa giảm bớt kẻ ngoại cạnh tranh vừa có thể tựa lưng với nhau thưởng trọn miếng bánh ngọt này. Lục Đại Soái ý của Dương bà bà chính là tin vào sức mạnh của Phùng Gia cũng như của Thiên Gia của ngài, chứ không hề có ý như ngài vừa suy nghĩ.”

“Ta suy nghĩ chuyện gì? Không lẽ lại để một cô gái mới bao tuổi đầu đọc ra hay sao. Lời của ngươi ta nhận, ta cũng đã có quyết định.”