Chương 27: Hôn Sự Thành

Chương 27: Hôn Sự Thành

Thiên Khải Uyên cẩn thận đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Ly đưa cho cô hôn ước, lại quay sang đặt lên bàn của Phùng Gia phong thư chứa tài liệu mà hắn đã đề cập trước đó. Lại chậm rãi quay trở về chỗ ngồi của mình.

“Khải Uyên ngươi thật sự rất hống hách đó chứ, ở Phùng Gia lại dám đưa ra điều kiện như thế, ngươi là không sợ …”

“Ngài không sợ Phùng Gia sẽ đối địch Tứ Nhị Thế Gia đó chứ?”

Ở đất người nhưng không kiêng nễ người, đạo lý này chắc chỉ có ở Thiên Khải Uyên, hắn trước sau đối đáp với Phùng Hoành không có nửa điểm khiêm nhường, thậm chí còn muốn trấp áp cả nhạc phụ tương lai của mình.

“Thiên thiếu gia, nếu ta đồng ý gả cho người. Người có bao nhiêu phần trăm đảm bảo Phùng Khiếu với Phùng Gia sẽ toàn vẹn.”

“Vẹn toàn không thể, cô cũng biết chiến tranh sẽ có phá huỷ, thứ ta đảm bảo chính là Phùng Khiếu chưởng quản vẫn sẽ là Phùng Gia, vị trí trước sau vẫn không thay đổi.”

“Như vậy ta liền thêm một điều kiện với Thiên thiếu gia, tất cả quân lực của những gia thế kia phải bị càng quét sạch sẽ trong phạm vi Phùng Gia, nếu còn một người chạy khỏi, hôn ước này xem như huỷ bỏ. Ngài tự tin như vậy chắc không từ chối chứ?”

Phùng Hoành cùng Phùng Lão Thái Gia một bên cũng không nghĩ Tiểu Ly vì không chấp nhận hôn sự này nhưng vẫn muốn giúp đỡ Phùng Gia lại đưa ra cái yêu cầu vô lý như vậy. Phùng Hoành cũng ôm đầu khó hiểu, tương lai xem ra không thể giao lại cho nàng.

“Được, nếu cô chịu lăn tay vào khế ước, ngay lập tức trở về Thiên Gia với ta, ta sẽ đồng ý với cô.”

“Về Thiên Gia?”

“Đúng vậy, ta còn phải trở về để chuẩn bị, cô đã lăn tay thì là nữ nhân của ta, nếu cô không theo ta, chẳng lẽ muốn lén lút thêm ai?”

Ánh mắt của Thiên Khải Uyên vốn chất chứa sự kiêu ngạo lại đa đoan khó lường, nhưng giờ đây lại nhìn thấy một mồi lửa hận cuộn trào như muốn vọt ra khỏi con ngươi của hắn.

“Tiểu tử, nương tử còn chưa rước đi đã nói mấy lời này thật không hay đâu!”

“Phùng gia chủ, ngài xem thế nào? Phùng tiểu thư?”

“Được ta đồng ý, nhưng nếu như có binh lính chạy thoát của những gia thế đó dù là chó săn thì chúng ta cũng sẽ không còn liên cang.”

“Mời.”

Tiểu Ly cắn chặt răng cầm lấy hộp mực đỏ trên tay, mắt lại liếc nhìn thật nhanh xuống chiếc bụng vẫn còn nhẵn của mình mấy hồi. Cuối cùng, vì Phùng Gia cô đành chỉ mong điều kiện vô lý này có thể khiến hôn sự này tan biến sau trận chiến, như vậy lại có thể vừa giúp Phùng Gia vừa giúp bản thân.

“Ta đã ký vào kế ước, như vậy có thể xem tài liệu của Thiên thiếu gia mang đến rồi chứ?”

“Được, ở đây không còn chuyện cô có thể xử lý nữa. Hãy trở về thu xếp đồ đạc, sau khi ta cùng Phùng Lão Thái Gia và Phùng gia chủ bàn bạc thêm đôi chút ta sẽ đến đón cô, chúng ta về Thiên Gia.”

Tiểu Ly ngậm nguồi không nói thêm lời nào chỉ cúi chào Phùng Hoành cùng Phùng Lão Thái Gia rồi rời đi. Lúc này, chuyện Phùng Gia cũng đã trở thành ưu tiên, mặc dù trên hàng mi của Tiểu Ly khi rời đi đã bắt đầu ướt đẫm nhưng lại cố nén tất cả để khiến họ yên tâm vào chiến sự. Tiểu Ly hiểu chuyện như vậy vốn cô cũng hiểu, sớm muộn bản thân cũng phải liên hôn với một thiếu gia của gia thế nào đó. Nhưng không ngờ hôn sự của cô lại trong tình cảnh này mà đến.

Nhìn bóng lưng Tiểu Ly rời khỏi, Phùng Hoành cùng Phùng Lão Thế Gia có chút không nỡ, cả hai vốn thương yêu cô rất nhiều. Lúc này, lại vì chuyện của Phùng Gia lại mang cô đi đánh đổi khiến họ trong lòng tạo nên một nút thắt. Nhưng vốn chuyện nào ưu tiên vẫn nên gấp gáp xử lý. Phùng Hoành cẩn thận mở phong bì, mang ra chừng hơn mười trang giấy. Trên đó viết rõ ràng đầy đủ những gia thế đang chờ đợi thời cơ để cắn một cú thật đau sau lưng Phùng Gia, mỗi một gia thế đều gắn liền một chứng cứ chứng minh. Nhưng thứ khiến Phùng Hoành bộc lộ cảm xúc giật mình không thể tin ra bên ngoài đó chính là mật tin về vũ khí càng quét của Túc Gia. Hắn rõ ràng có thể thấy với mức độ tàn phá này, quan ải mà họ tấn công giống như lời Thiên Khải Uyên nói sẽ thất thủ hoàn toàn.

Phùng Lão Thái Gia cùng Phùng Hoành ban đầu cũng chỉ bán tính bán nghi về cuộc bạo kích này, bọn họ biết được thực lực của mỗi gia thế theo tình báo nhưng lại không thể biết quá sâu. Giờ đây nhìn vào thông tin của Thiên Khải Uyên họ thật sự ngỡ ngàng không muốn tin vào mắt mình, nếu quả thực lực lượng của họ như thế, sợ là Phùng Gia không năm cũng bảy phần hao tổn mới mong chống đỡ được ngoại địch, nhưng nội địch nổi lên lại là chính thức tàn lụi của Phùng Gia.

“Thiên thiếu gia, tình báo này thật sự chính xác bao nhiêu phần.”

“Tuyệt đối chính xác, Thiên Gia ta sẽ hỗ trợ nhiều nhất về lãnh thổ có thiệt hại còn quân lực không đến hai phần.”

“Thật sao? Ngươi nói xem giờ Phùng Gia cùng Thiên Gia ngươi sẽ hợp tác thế nào?”