Chương 24: Nhi Tử

Chương 24: Nhi Tử

Phùng Gia Phủ - Thị Thành Tú Châu mấy ngày trước.

Sau khi văn thư được gửi đến Thiên Gia, ngay lập tức Dương bà bà cho người sắp xếp các vật tư cùng tài lực của Phùng Gia ở Tú Châu lại để tiện vận chuyển, sớm rời khỏi lãnh địa của người khác. Trong ngoài, trên dưới của Phùng Gia Phủ hiện hữu ở Tú Châu đều do một tay Dương bà bà quản lý, vốn có phần của Tiểu Ly nhưng trước đó nàng lại phó thác toàn bộ cho Dương bà bà toàn quyền xử lý.

Từ ngày cùng kẻ vô danh kia có chút không trong sạch, Tiểu Ly vẫn mang trong mình một tâm tư lo lắng đến lạ thường. Nhưng cho cô có lo lắng hay không thì cuối cùng chuyện khó nói cũng đã xảy ra. Bản thân Tiểu Ly bắt đầu xuất hiện các triệu chứng mệt mỏi khác với ngày thường, nhất là trong món ăn cô cực kỳ kiên kỵ với các món có mùi tanh nồng nhưng lại rất ưa những món ngọt. Ban đầu, Tiểu Ly chỉ cho đó là chuyện bình thường không đáng phải nhắc đến, nhưng càng ngày tình trạng của cô càng không mấy khởi sắc thậm chí là tệ đi. Ngay cả Dương bà bà cũng nhiều lần nhắc nhở về việc trông cô rất tiều tuỵ khác thường.

Cuối cùng, Tiểu Ly vốn là người thông minh cho dù chuyện lần đầu cô cũng đoán ra ít nhiều điểm xuất phát. Sau khi quyết định vào một hôm đánh cược, trong phòng tắm nhìn chiếc que thử thai ở trên tay, bất tri bất giác khiến cô cảm thấy đầu óc tê dại, tay chân rung rẩy. Cô là sợ nếu quả thật bản thân mình có nhi tử thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Đến tận cha đứa nhỏ, cô cũng không biết hắn là ai. Đường đường là đại tiểu thư của Nhị Đỉnh Thế Gia, chuyện truyền ra ngoài chẳng khác nào tạt một gáo sơn đen lên bức tường trắng trước mặt của Phùng Gia.

Từng dòng suy nghĩ không ngừng ùa về trong đầu của Tiểu Ly. Mặc dù cô rất sợ nhưng chuyện gì cũng là cần nên biết kết quả, chỉ có tìm ra kết quả mới khiến cô có thể ngộ ra cách giải quyết.

Tiểu ly chậm rãi cho que thử vào nướ© ŧıểυ của mình theo hướng dẫn, sau khi hoàn tất nhìn chiếc que thử tai trong tay, cô cầm nắm tay chặt lấy phần vạch hiện kết quả mà chậm chậm mở ra. Trước những gì nhìn thấy, Tiểu Ly giống như gục ngã, cô ngồi bẹp xuống sàn, dựa lưng vào vách kính của phòng tắm, hai mắt vẫn cố nhìn thêm lần nữa trước kết quả mà cô sợ nhất lúc này.

“Chắc chắn là nó đã hư rồi, mình thử lại, mình sẽ thử lại.”

Không chấp nhận một lần cô lại thử hai lần, không chấp nhận hai lần, cô lại thử ba lần. Sự cố chấp vô nghĩa của cô cuối cùng cũng dừng lại ở lần thứ mười. Tiểu Ly lúc này nhìn thấy xác thực mình đã có nhi tử, một tiểu nhi tử không biết nam nữ, không biết cha nó là ai, cũng không biết liệu có ai chấp nhận hay không.

Tiểu Ly ôm lấy đầu gối cuộn tròn trong sự buồn bã, cô bắt đầu rơi những giọt lệ dài, rồi bật khóc như một đứa trẻ, khóc một cách nức nở. Sau khi trải qua một trận ròng rã, Tiểu Ly cố tự an ủi mình việc cấp bách là phải tìm ra cách giải quyết triệt để trong chuyện này. Cô chợt nhớ ra một trong hai người bạn thân của cô có chị gái làm trong ngành này. Vội vả bước ra khỏi phòng tắm, Tiểu Ly vẫn không quên bước đi cẩn thận, đôi lúc còn tỉ mỉ nhìn lại chiếc bụng của mình một chút.

“…”

“Tớ nghe đây, có chuyện gì thế Tiểu Ly.”

“Cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?”

“Chuyện gì chứ? Chuyện gì khiến một đại tiểu thư nhà ta phải nhờ tôi đây nhỉ? Phải lấy công hậu hĩnh?”

“Được cậu muốn gì tớ cũng đáp ứng, giúp tớ, tớ gấp lắm rồi. Bây giờ có thể tiện qua cậu hay không?”

“Cậu đừng làm tớ lo lắng, được cậu biết chỗ tớ làm phải không? Sau một tiếng nữa tớ tan làm, cậu đón tớ, có gì chúng ta cùng nói?”

“Cảm ơn cậu, vậy một xíu nữa mình sẽ ghé qua chỗ cậu làm.”

“Được, quyết định như vậy nhé Tiểu Ly.”



Tiểu Ly ngồi trong xe ở bãi đậu dưới sảnh đang từng phút từng giây trông ngóng người bạn của mình tan làm. Nhìn dòng người đổ xô ra về, Tiểu Ly trong ánh mắt lại càng gấp rút quan sát muốn nhanh chóng gọi Tiểu Trúc.

“Cộc, cộc, cộc.”

Tiếng gõ cửa kính xe khiến Tiểu Ly thất thần giật mình một cái nhìn sang. Nhận ra đó là Tiểu Trúc cô liền vội mở khoá xe.

“Tiểu Ly cậu ổn chứ? Công ty của mình ở bên kia mà, sao cậu lại đậu ở đây để chờ. Nhìn sắc mặt của cậu không phải gặp quỷ chứ?”

Tiểu Ly không nói không rành chỉ ôm lấy Tiểu Trúc rồi bật khóc, chuyện của cô từ lúc nhận ra cô vẫn không chấp nhận được. Cũng không dám nói với ai, cho là Dương bà bà một tay nuôi nấng cô cũng không thể để cô tiết lộ.

“Tiểu Trúc mình có thai rồi! Bây giờ mình phải làm sao đây?”

“Cái gì? Tiểu Ly, cậu có thai rồi? Cha đứa bé là ai? Cái thai đã bao lâu rồi, mới đây ư?”

Tiểu Ly đem mọi chuyện ngày hôm đó kể cho Tiểu Trúc nghe. Tiểu Trúc sau khi nghe xong liền cảm thấy bàng hoàng không dám tin những gì mình nghe từ miệng của người bạn trước mặt mình.

“Đây là cưỡng bức, cậu mau tìm ra hắn đi, bắt hắn phải trả giá.”

“Không được, Phùng Gia của tớ tuyệt đối không thể để biết chuyện này. Chị cậu, chị cậu có thể tin tưởng được không?”

“Tất nhiên là có thể, chị ấy cũng xem cậu như em gái của mình. Nhưng không lẽ cậu định nhờ chị tớ bỏ đứa bé này sao?”

“Không phải. Tớ cho dù như thế nào vẫn muốn giữ đứa bé này, nó vô tội. Tớ muốn chị cậu thăm khám và giữ bí mật giúp tớ.”

“Được, chúng ta đến gặp chị ấy.”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Trúc.”