Chương 23: Cầu Thân

Chương 23: Cầu Thân

“Thiên thiếu gia, mời ngồi.”

“Phùng gia chủ đừng quá câu nệ, cứ gọi ta là Khải Uyên. Xét về tuổi tác ngài cũng đã trạc tuổi phụ thân, gọi thiếu gia này nọ thật sự là quá bất kính ở ta.”

“Haha, được sảng khoái. Vậy cậu hàng xá xa xôi, không biết Phùng Gia có đồ vật hay thứ gì khiến cậu quan tâm mà trong thời gian nhạy cảm này lại đến đây du ngoạn? Đừng nói là cậu say đắm một cô gái nào ở Phùng Gia của ta đấy chứ?”

Đến tận thời khắc này, Phùng Hoành vẫn dưới ánh mắt của mình tỉ mỉ quan sát từng chút thật cặn kẽ trong mọi lời nói, cử chỉ của Thiên Khải Uyên. Ngoài ra hắn cũng cho người dò xét một lượt khu vực Phùng Khiếu cùng lãnh hải để xác định xem thật sự Thiên thiếu gia chủ lại ngang nhiên một mình đến đây hay là có bố trí từ trước.

“Phải, giống như ngài nói. Quả thật hiện tại là thời gian nhạy cảm của Phùng Gia, một nhà chọn đối kháng với ba nhà. Không biết nếu bị tấn công cùng một lúc, Phùng Gia liệu nắm chắc mấy phần giữ vững đây? Giờ nghĩ lại ta đến đây hình như có chút mạo hiểm.”

Thiên Khải Uyên trong lời nói có vẻ bình thản nhưng lại xoáy sâu vào nỗi lo âu của Phùng Hoành khiến hắn có chút cau mày nhìn sang đáp trả. Trong lời nói còn không quên chứa đựng mấy lời chấp nhϊếp.

“Thiên thiếu gia đến đây không phải vì chuyện của Tú Châu, giờ đây đến để buông lời khó nghe với chúng ta đấy chứ? Là khách hảo ý, Phùng Gia ta tuyệt đối không bạc đãi, nhưng nếu có lòng mạo phạm, Phùng Gia chưa từng kiêng dè bất kì ai. Kể có là Nhất Lưu Thế Gia đi nữa.”

Nhưng dù cho thần sắc của Phùng Hoành biến đổi, từ hảo ý ban đầu thành có chút hung ý cũng không khiến Thiên Khải Uyên có chút động dung nào.

“Phùng gia chủ chớ có suy nghĩ nhiều, Thiên Gia một cái Tú Châu muốn lấy cũng như bắt ba ba trong chậu, điểm này ngài chắc có thể nhìn ra. Cho nên lần này Khải Uyên đến không phải mang lòng dạ tiểu nhân đến châm chọc như cái đám Tú Gia kia. Mà đến để ngỏ chút thành ý.”

Phùng Hoành mặt dù bị Thiên Khải Uyên mang Phùng Gia ra hạ bệ nhưng lần này hắn lại hiện vẻ ôn hoà hơn thậm chí còn ở chút hảo ý trở lại. Trong lời nói của Thiên Khải Uyên rõ ràng gọi Túc Gia là một đám, tức là hắn cũng không ưa gì mấy những tên này. Từ đó Phùng Hoành cũng nhận ra có thể tìm chút liên minh cùng Thiên Gia.

“Haha, là ta thất lễ. Thiên thiếu gia vậy cậu đến đây là để …”

“Ta đến để cầu thân, nếu như ổn thoả, Thiên Gia sẽ sẵn sàng chi viện cho Phùng Gia đánh lui ba nhà còn lại. Thậm chí là không còn một chút lông tóc”

“Khoan hãy nói người cậu muốn cầu thân là ai, nhưng đánh lui ba nhà với hai nhà quả thật cậu có nắm chắc mấy phần diệt cỏ tận gốc.”

“Ngài xem ta họ gì?”

“Họ Thiên thì sao?”

“Ngài nói xem, có kẻ nào có thể chống đối lại ý trời.”

“Haha, tiểu tử ngươi ra vẻ được lắm. Người ngươi muốn cầu thân là ai?”

“Là con gái của người, Phùng Mặc Khả Ly.”

“Tiểu nữ của ta? Cái này, ngươi chắc chứ? Đây là cậu muốn ta dùng con ta cầu minh sao? Cho dù không có Thiên Gia, Phùng Gia cũng chưa chắc không thể không khống chế được.”

“Ngài nghĩ xem ba nhà họ một khi liên kết với nhau, hậu quả thế nào? Hơn nữa họ có thứ sẽ khiến ngài bất ngài mà ngài còn chưa nghĩ đến.”

“Mật báo? Cậu mang mật báo ra được sao?”

“Phùng Mặc Khả Ly, theo thời gian chắc cũng sắp về đến cửa rồi. Ba ngày, ta du ngoạn Phùng Khiếu. Nếu như ngài hứng thú thì cho người tìm ta.”

“Cậu không ở lại Tháp Tiên Phủ sao? Ta đã cho người sắp xếp gian phòng chu đáo rồi.”

“Không cần đâu, bản tính ta thích tự do, không thích ràng buộc. Thân phận của ta ngài đừng để lộ ra bên ngoài, như vậy liền không có chuyện gì cả.”

“Được vậy ta cho người tiễn cậu ra ngoài.”

“Làm phiền ngài rồi, Khải Uyên xin phép rời khỏi. Phùng Lão Thái Gia, Thiên Khải Uyên mừng tiệc thọ chậm trễ, về sau sẽ có đại lễ thỉnh an người.”

Nhìn bóng lưng Thiến Khải Uyên cùng quân vệ rời khỏi, Phùng Hoành lại nổi lên trong lòng một cảm giác càng ngày càng hứng thú, càng ngày càng cảm thấy Thiên Khải Uyên giống như một vực sâu không đáy. Tuổi trẻ ngông cuồng không phải là tốt nhưng cái của Thiên Khải Uyên rõ ràng là quá ngông cuồng, hắn thật sự không lấy một chút kiêng nễ dù ở đất khách. Thậm chí hắn cũng không sợ thông tin quan trọng mà hắn nắm giữ, thậm chí là bản thân hắn bị Phùng Gia cưỡng đoạt làm lá bùa hộ mạng, buộc Thiên Gia phải giúp đỡ họ. Nhưng điều khiến Phùng Hoành lo sợ hơn đó chính là ngay cả Phùng Lão Thái Gia đang ngồi ở phòng bên sau bức tường âm thầm lắng nghe toàn bộ câu chuyện cũng bị hắn phát giác, hơn nữa còn nhìn chính xác về vị trí mật thất.

“Ngày Thiên Gia vươn đến Nhất Lưu Thế Gia sợ là không còn được mấy đoạn. Tên tiểu tử Thiên Khải Uyên không có mấy tuổi đời, nhưng bên trong lại còn khó đoán hơn cả cái đám gia chủ Nhất Lưu Gia Thế mà ta từng gặp qua. Hắn thật sự là một con người tham vọng, những lời hắn nói quả thật khiến ta có chút hứng thú. Nhưng mang đứa cháu gái của mình gả cho hắn, ta lại cảm thấy có chút không thoả đáng.”