Chương 8: biếи ŧɦái

"Ông...ông chủ..." Trương Cửu hai chân mềm nhũn một chút, khó tin run giọng nói.

Chuyện này có khác gì nói "mày đi xuống địa ngục"? đùa gì vậy, dù bây giờ bốn tên côn đồ đang bị thương nặng thì việc gϊếŧ hắn cũng không thành ván đề.

Vương Dật Quần nhìn Trương Cửu đang chống đỡ, sắc mặt tái nhợt, không đành lòng, định mở miệng khuyên can, nhưng bị ánh mắt lãnh đạm của Lâm Việt lướt qua, hắn rùng mình một cái, hắn ngoan ngoãn lẩm bẩm, cũng không dám chọc giận người chủ nhân này, cũng không cần mất mạng vì một người họ hàng xa.

Trương Cửu đưa mắt nhìn Vương Dật Quần cầu cứu, nhưng lại thấy Vương Dật Quần quay đầu đi, hất tay, loạng choạng chạy tới, động tác thờ ơ này hoàn toàn khiến Trương Cửu tuyệt vọng.

Ngay cả Nhị thúc mặc kệ hắn ta, đối mặt với bốn tên xã hội đen điên khùng đó, liệu anh ta có còn sống sót?

“Ngươi còn có thể đứng lên không?” Lâm Việt trên mặt lo lắng hỏi, đi tới chỗThường Hạo đang không thể động đậy.

Cả bốn người Thường Hạo bây giờ đều ngốc mặt ra.

Tình huống này có chút thay đổi quá nhanh sao? Rõ ràng hôm nay hắn đã chuẩn bị quyết chiến một trận với tên kia nhưng bây giờ thanh niên có vẻ lãnh khốc kia lại thực sự nói rằng hắn sẽ tha cho bọn họ. Cho họ một cơ hội để gϊếŧ Trương Cửu.

Là hắn ta nói sai, hay bọn họ hiểu sai?

Chẳng lẽ Trương Cửu kia có thân thủ cực kỳ tốt ? Nếu hắn giỏi vậy, tại sao bạn lại phải lẩn trốn sau đám đông?

Ngay khi tâm trí Thường Hạo đang mơ hồ, Tiêu Duẫn, người đang quỳ bên cạnh hắn bất ngờ cầm lấy ống thép trên mặt đất, đập xuống sau đầu Trương Cửu đang phòng bị.

Trương Cửu ôm đầu hét lên, Tiêu Duẫn kinh ngạc nhìn ra tay, chuẩn bị sẵn thất bại hoặc là để đối phương tránh thế mà không nghĩ tới lại thành công.

Chẳng lẽ đây chỉ là đồ vô ? Vậy tên đeo kính kia cũng quá biếи ŧɦái rồi?

Khi Ngao Thành thấy Tiêu Duẫn động thủ, lập tức cầm ống thép lao lên, đánh vào Trương Cửu đang ngồi xổm trên mặt đất.

Nhìn cảnh đánh người không thương tiếc này, người thanh niên nhướng mày, hỏi ý kiến

Thường Hạo: "Này, đối thủ quá yếu cũng không có gì thú vị đi, cậu không phiền nếu tôi thêm vài người nữa chứ?.

" Mọi người........................................................?"

Thường Hạo sững sờ, Tôn Hoa Thành cũng vậy.

Điều này có cần phải được nói với một giọng điệu tham vấn vậy không?

Lâm Việt thấy hai người im lặng thì cũng lấy làm thú vị, chỉ vào sáu tên to con dưới trướng Vương Dật Quần , "Các ngươi, đi làm đi."

Sáu tên này lập tức bao vây lấy Ngao Thành và Tiêu Duẫn.

Mặc dù kỹ năng của sáu ông lớn đều không quá tốt, nhưng dù sao thì vẫn chiếm ưu thế số , Tiêu Duẫn và Ngao Thành bị ăn không ít khổ.

Anh em là gì? là có phục cùng hưởng có nạn cùng chịu...

Thường Hạo thấy sau lưng Ngao Thành có người cầm dao nhọn chuẩn bị đâm chết Ngao Thành, liền bĩu môi nói: "Ở lại đây cho ta, rồi *** Lão Tử ngươi đánh chết ngươi!"

Nói xong, anh ta đẩy người của Tôn Hoa Thành ra, đứng dậy lao tới, dưới chân đá một cái ống thép, ống thép bay thẳng về phía tên đại hán cầm dao nhọn, một tiếng nổ nghẹt thở, tên đại hán kia bị trúng cánh tay, con dao nhọn rơi xuống đất, ôm chặt cánh tay gãy xương cổ tay kêu gào.

Ngao Thành nhìn thấy Thường Hạo đang lao về phía mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ôm eo đại hán bên cạnh, lật người ngã xuống đất, sau đó túm tóc đại hán kia đập vào mặt. Mặt bê tông cứng ngắc, khi đi ngang qua chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của người đàn ông to lớn, máu chảy ròng ròng trên đầu.

Lúc này, một tên to lớn cũng tới chỗ Thường Hạo, có lẽ là người bị thương nặng nhất ở giữa, hắn nắm lấy ống thép trong tay muốn đánh lén, nhưng không ngờ lại có người khác sẽ phản ứng nhanh hơn hắn ta.

Tiêu Duẫn đã xử lý xong tên đại hán đứng gần mình nhất, nhặt con dao nhọn trên mặt đất lên, đâm thật mạnh vào bả vai của tên đại hán chuẩn bị tấn công Thường Hạo, máu chảy ra ở bả vai. Người đàn ông to lớn rùng mình vì đau đớn, ngã xuống đất và lăn lộn trong tuyệt vọng.

Một tên to béo bàn tay đặt ở trên vai Ngao Thành, Ngao Thành lập tức hạ vai xuống, đồng thời một tay chống đỡ tay trái trên mặt đất, toàn thân song song với "Đá" liên tiếp ba cú đá vào bụng dưới của gã béo, với tốc độ nhanh và tàn nhẫn, sức lực cũng vô cùng tàn nhẫn và xảo quyệt, đó chắc chắn là phản ứng theo bản năng.

Nhắm chân lại. Chỉ cần nghe âm thanh "patta" bị bóp nghẹt, cơ thể khổng lồ của người đàn ông cao 178 cm xoay 180 độ trong không khí, sau đó bằng bốn chân ngã xuống đất và đập mạnh xuống đất! Thật là chấn động, tạo thành một làn khói mù mịt.

Tên to lớn còn lại thì sững sờ, tay cầm ống thép đứng tại chỗ không biết phải làm sao, đám côn đồ này thường đi theo sau Vương Dật Quần và gào thét dữ dội, làm sao có thể nghĩ rằng chúng phải đi đánh nhau như vậy.

Thường Hạo Bốn người họ là ai? Họ là những người từ nhỏ đến lớn, họ thường dùng nắm đấm hoặc cọc thép để làm mã tấu, tất cả để đối mặt với hoàn cảnh như vậy.

Tôn Hoa Thành ngồi dưới đất xem trò vui, chẳng qua là chẳng làm gì, cộng thêm sự uy hϊếp của Thường Hạo vừa rồi, ba người bọn họ có thể dễ dàng đối phó mà không cần nhúc nhích một ngón tay.

“Có cần ta đỡ dậy không?” Lâm Việt đã xem đủ một màn, cuối cùng thu hồi ánh mắt, vươn một đôi tay trắng nõn thon dài về phía Tôn Hoa Thành, trên mặt lộ ra một nụ cười thân thiện.

Không biết tại sao khi Tôn Hoa Thành nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của người thanh niên, bất giác run lên, đối mặt với cảnh tượng đẫm máu như vậy, cô gái này vẫn có thể cười vui vẻ như vậy ...

Thứ này ... thật sự không phải là biếи ŧɦái sao?

“Này, ngươi muốn thế nào?” Thường Hạo một cước đâm vào Trương Cửu trên mặt đất, đi tới, ánh mắt quét qua Tôn Hoa Thành khóe miệng co giật, trực tiếp rơi vào trên khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được của Lâm Việt đang nở nụ cười. .

“Kỹ năng của ngươi rất tốt.” Lâm Việt thâm thúy nói, “Ngươi có hứng thú..."

“Không!” Thường Hạo trực tiếp ngắt lời, động con dao dính máu trước mắt Lâm Việt , “Ta gϊếŧ người của ngươi, nhưng ta không muốn chết vì ngươi, ngươi dịnh đem chúng ta cho cảnh sát hay định xử chúng ta tại đây?

“Haha.” Lâm Việt bị ngắt lời, thản nhiên cười, “Ta còn chưa có kế hoạch này.

“Vậy thì anh định để chúng tôi đi sao?” Thường Hạo không tin hắn sẽ tốt như vậy.

Lâm gia tuy là bên bạch đạo, nhưng cách làm của hắn còn tàn nhẫn hơn một số tổ chức trong thế giới ngầm.

Lâm Việt quả nhiên không làm Thường Hạo thất vọng, “Thả ngươi đi cũng không phải là không thể, chỉ cần… ngươi để hắn lại.” liếc nhìn Tôn Hoa Thành đang ở bên cạnh.

Tôn Hoa Thành kinh hãi, từ trên mặt đất nhảy lên một cái, vồ tới sau lưng Thường Hạo, "Lão đại, Lão đại, ngươi không thể bán đứng ta!"

“Câm miệng.” Thường Hạo bị hành động của Tôn Hoa Thành làm cho giật mình, khóe miệng giật giật, quay đầu lại, sau đó tiếp tục bình tĩnh hỏi Lâm Việt: “Anh muốn cậu ta làm gì? Anh cũng có thể thấy rằng cậu ta vô dụng, cùng lắm là tôi chỉ có thể thay mặt anh đánh hắn. "

“Tại sao ta lại nỡ để mỹ nhân như vậy bị đánh ?” Lâm Việt nói tiếp, giọng điệu thương cảm khiến Tôn Hoa Thành phải vò đầu bứt tóc, “ Tôi đương nhiên muốn ................ ngắm hoa cúc”.

"Chết tiệt, hắn thật sự là đồ khốn kiếp!! Lão đại, ngươi không thể đẩy ta xuống hố lửa! Lão đại, ngươi không thể đẩy ta vào hố lửa!" Tôn Hoa Thành nhìn Lâm Việt Nam, chính là biếи ŧɦái đó lão đại à..................

Nghe câu nói hoang đường như vậy, Thường Hạo vốn cho rằng mình nghe nhầm, sắc mặt không khỏi giật giật, lông trên người bất giác dựng đứng, nhưng Thường Hạo vẫn tiếp tục dùng một loại khí thế giữ vững bình tĩnh nói:

"Xin lỗi, người huynh đệ của tôi thật sự không có sở thích như vậy. Tôi sợ, tôi không thể ... ừm, hắn sẽ có thể.....sẽ .... với anh ..."

“Không thành vấn đề, tôi thích là được.” Lâm Việt nói xong liền mơ hồ liếc nhìn thân dưới của Tôn Hoa Thành.

... Sắc mặt Thường Hạo trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt ngây ngẩn cả người mười giây đồng hồ.

Tôn Hoa Thành chỉ ước có thể chọc mù ánh mắt da^ʍ tặc của Lâm Việt, nghĩ đến việc lớn đến từng này, hắn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ phải lo lắng về trinh tiết, sẽ trở thành đối tượng quan tâm của một thằng đực rựa !!

Thật sỉ nhục! Tôn Hoa Thành thầm chào hỏi con cháu, ông bà tổ tiên của Lâm Việt nghìn lần,.

Bây giờ Tôn Hoa Thành chỉ cầu nguyện, xin Thường Hạo đừng bán hắn!

Thường Hạo lập tức không phụ lòng mong đợi của hắn, trực tiếp từ chối, "Điều kiện này, tôi từ chối!"

Quả nhiên không uổng phí mấy cái gậy ta chịu cho lão đại, Tôn Hoa Thành nhìn Thường Hạo rơm rớm nước mắt.

"Ồ? cậu cho rằng người đã làm chết người của tôi có thể rời đi mà không phải trả một chút giá nào sao?." Giọng nói của Lâm Việt trở nên lạnh lùng, hai tay đút túi quần, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.

Thường Hạo nhìn nam nhân thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, trong lòng hơi lạnh, người thanh niên này ... .

Tiêu Duẫn giải quyết xong chuyện liền đi tới, vừa nghe Lâm Việt lời nói vừa rồi, liền mở miệng hỏi: "Ngươi muốn cái giá nào?"

Tôn Hoa Thành hung hăng nhìn Tiêu Duẫn một cái, đáng tiếc Tiêu Duẫn da mặt dày không để ý chút nào.

“Tôi muốn… người.” Tôi muốn huynh đệ của cậu, cậu xem có được hay không.

Lâm Việt trong lòng cười xấu xa, nhưng vẻ mặt lạnh lùng.

Tiêu Duẫn nghĩ rằng hắn đang nói đến việc bọn họ làm bị thương tất cả người của hắn, nên thờ ơ mỉm cười, "Nuôi một tên vô dụng như vậy cũng vô ích."

Tôn Hoa Thành, tâm tư hiển nhiên không cùng chiều, tức giận tát Tiêu Duẫn .

"Giữ lại cũng vô ích? Ngươi muốn bán Lão Tử cho tên khốn kiếp kia? Khốn kiếp!"

Sau khi nói xong, đập vào bụng Tiêu Duẫn một đấm.

Nắm đấm đập vào người Tiêu Duẫn đã bị một tay khác bắt lấy, Tiêu Duẫn tưởng là Thường Hạo, định hỏi một câu, nhưng khi nhìn lại thì ra là Ngao Thành.

"Tại sao? Lúc này rồi còn đấu đá nội bộ? Muốn người mình gϊếŧ người mình sao?" Ngao Thành tức hỏi.

"Cậu ấy đang bảo vệ trinh tiết của mình."

"Trinh tiết? Chết tiệt, đàn ông con trai muốn trinh tiết cái lông sao?" Ngao Thành đần mặt.

“Fuck you!!!!” Tôn Hoa Thành nổi khùng lên, tung một cú đấm vào mặt Ngao Thành.

Ngao Thành không ngờ lại bị đấm ngã xuống đất, ôm mũi chảy máu hét vào mặt Tôn Hoa Thành, " em gái ngươi! ngươi nổi điên gì vậy, sao lại đánh ta.

Tiêu Duẫn lúc này mới đột nhiên có phản ứng, do dự liếc nhìn Lâm Việt vẫn đang ở bên cạnh, lo lắng hỏi Thường Hạo, "Hắn ta là gay sao?"

Thường Hạo gật đầu.

Tiêu Duẫn khóe miệng giật giật, "Người hắn muốn là ... Tôn Hoa Thành?"

Thường Hạo gật đầu.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lâm Việt ở bên cạnh nói: "Sao vậy, các người đã cân nhắc chưa? Bỏ cậu ta ở lại, các người đi, hoặc là ... tất cả đều phải ở lại."

Khi lời nói vừa dứt, người đàn ông mặc áo đen đã kiềm chế họ lúc nãy bước tới với ngón tay kêu răng rắc.

Tiêu Duẫn trong lòng kinh hãi, không sợ chết đề , "Hoa Hoa, ngươi dứt khoát cùng tên đó ngủ một đêm đi, ngươi mạnh mẽ như vậy, ngươi, to con như vậy sẽ không thể bị làm chết trên giương đâu!"

Tôn Hoa Thành cùng Lâm Việt nghe vậy đồng thời có phản ứng.

Lâm Việt vừa nhếch khóe miệng vừa suy tư, Tôn Hoa Thành đã đánh trả Tiêu Duẫn bằng một cái nắm đấm sắt. " nghe hay quá ha, vậy tại sao ngươi không đi !!"

“Người ta là chướng mắt ta ...............ai.............” Tiêu Duẫn vừa tránh nắm đấm của Tôn Hoa Thành, vừa nhún vai tỏ vẻ thương hại.

Lâm Việt đúng lúc bổ sung, "Ta không ngại thay người đâu."

Tiêu Duẫn cứng họng, linh cảm không tốt liền dựng lên dọc sống lưng.

“Ngươi không nghe thấy sao? Hắn ta nói không chê ngươi kìa.” Tôn Hoa Thành hả hê khi nghe được điều này, “Vì cậu không có khái niệm trinh tiết nên cậu là người thích hợp nhất đi ngủ với hắn . Ngươi nhìn lại mình đi, cái này chắc chắn là một tiểu công mạnh mẽ cố lên!! "

Tiêu Duẫn bật khóc. "Lão đại..."

Thường Hạo nhướng mày, "Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ không tước đoạt sở thích của cậu, Tiêu Duẫn."

“Tôi không muốn!” Tiêu Duẫn than thở.

“Ngươi chỉ cần một người ở lại, không quan tâm đối tượng là ai hay sao?” Tiêu Duẫn trong lòng muốn giữ lấy trinh tiết hỏi.

Lâm Việt không biết Tiêu Duẫn đang nghĩ gì, nhưng hắn nói: "Ừ. ai cũng đượ. Có điều, ta muốn một người ."

“Chỉ cần là anh em của chúng ta, anh đều muốn sao?” Tiêu Duẫn nghĩ đến một ứng cử viên lúc này sẽ không thể cự tuyệt

Lâm Việt tuy rằng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng là trả lời Tiêu Duẫn, "Ừ."

“Còn thời hạn thì sao?” Tiêu Duẫn hỏi.

Lâm Việt cau mày suy nghĩ một chút, "Một tháng."

“Được rồi!” Tiêu Duẫn nhếch mép đáp lại khi nghĩ đến người chú đang nằm liệt giường và sẽ hồi phục sức khỏe vài tháng.

“Hừ, vậy nói cho ta biết, ai sẽ ở lại đi?” Lâm Việt liếc nhìn bốn người.

“Anh trai tôi bây giờ đang ở nhà, ừm, là người bị thương bởi tên Trương Cửu khốn kiếp đó.” Tiêu Duẫn nói, ba người còn lại đều nhìn Tiêu Duẫn với vẻ mặt không dám tin, tên này, quá là khốn nạn rồi phải không? còn có còn lương tâm không mà gọi bệnh nhân lên thay !

Thúc giờ không ở đây nên không thể phản đối.

“Một tháng sau, chúng ta sẽ mang người đó đến, không có ý kiến chứ?” Tiêu Duẫn phớt lờ ánh mắt khinh thường của mọi người.

Chúng ta không thể lấy trinh tiết bản thân ra đánh đổi.....

Vậy nên ... Bác hy sinh bản thân một chút đi!

"Mọi người ủng hộ truyện "Thỏ Thỏ" mà mình đang edit nha, Np, xuyên không"