Chương 9.1: bị mang đi

Tôn Hoa Thành lái mô tô trên đường, quay đầu nhìn lại chiếc xe tư nhân sang trọng có gắn logo đặc biệt của Lâm gia, không khỏi rùng mình lần nữa, tăng tốc đuổi kịp Tiêu Duẫn, đá vào ghế sau xe của Tiêu Duẫn và nói, "Này, chúng ta không phải là quá vô đạo đức với thúc sao?"

Vừa rồi cậu đã nghe được toàn bộ quá trình Tiêu Duẫn bán chú của mình cho gã đồng tính đó, sự có mặt của người chú trong những ngày qua đối với bọn họ không tệ, chưa nói đến việc cơm nước ba bữa, việc nhà ...

Hôm nay, bọn họ lại làm như vậy. Tuy họ làm việc đó với danh nghĩa đi tìm công lý cho chú nhưng họ hiểu rõ hơn ai hết mức độ trút giận cá nhân của mình càng lớn hơn là lí do đòi công đạo, giờ họ đã bán trinh tiết của chú rồi, làm như vậy ... Quả thực là hơi quá đáng.

Tiêu Duẫn quay đầu lại liếc nhìn Tôn Hoa Thành, "Bảo bối, ngươi không muốn trái đạo lý phải không? Quay lại nói với tên khốn Lâm gia kia là ngươi muốn ngủ với hắn."

Quảng cáo

“Quái, cậu biết tôi không phải ý tứ đó!” Tôn Hoa Thành nhịn không được tát tiêu duẫn một cái.

“ hơn nữa chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ với hắn.” Tiêu Duẫn mím môi,

Tôn Hoa Thành ánh mắt băng lãnh không khỏi run lên.

"Bất kể chuyện gì xảy ra ở đây, hậu quả sẽ do chính hắn tự chịu, đó là những gì hắn đã hứa, nhưng chúng ta không ép buộc hắn."

Tôn Hoa Thành trong lòng rầu rĩ, nhưng là không thể mở miệng phản bác.

Đây là điều mà ông chú đã hứa ngay từ đầu, cho dù có chuyện gì xảy ra ở đây, anh ta cũng sẽ gánh chịu hậu quả… cho dù bị bọn họ phản bội.

Thường Hạo phía trước giảm tốc đỗ xe, dừng bên cạnh Tiêu Duẫn và Tôn Hoa Thành nói: “Hoa Thành, hôm nay chúng ta gây động tĩnh lớn như vậy ở lâm gia, so với việc phải bỏ mạng ở đó thì giao ra một người ngoài không liên quan là lựa chọn tốt nhất rồi”.

“Dù sao cũng chỉ có một tháng, tháng sau đưa chú về rồi bồi thường là được rồi, không phải sao? Thường Hạo lạnh mặt nói.

—— Thường Hạo rốt cuộc nhịn không được ứ đọng trong l*иg ngực, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên ảm đạm xuống.

Việc khıêυ khí©h Lâm gia tối nay rõ ràng là bị người khác lợi dụng, thông tin đầu tiên về Lâm gia mà hắn có được ngay từ đầu đã cố tình che giấu một số thông tin quan trọng, nếu không sao hắn lại chạy đi khıêυ khí©h loại chuyện ngu ngốc này.

Có người muốn điều tra lâm gia nhưng không dám động thủ, lợi dụng bọn hắn để nhử mồi,

Bọn họ lại không biết sâu cạn như thế nào , ngu ngốc trở thành tay sai cho bọn chúng. Thường hạo trong lòng khó chịu, lại càng tức khi không biết người sau màn lợi dụng mình là ai.

“Đúng là chúng ta quá nóng vội, không nghĩ tới nếu Lâm Việt cắm được một chân ở vùng đó thì cũng không phải loại đơn giản. Hiện tại chúng ta lại động đến người của hắn thì giòe chỉ có nước nghe theo hắn thôi” Thường Hạo căm giận mở miệng,

Tiêu Duẫn sắc mặt trắng nhợt: chúng ta phải làm sao bây giờ?

Thường Hạo xoa xoa đầu, một hồi lâu nói: “Giờ chỉ còn nước nghe hắn sai sử thôi”.

“Vậy chú thì sao.....” Tôn Hoa Thành lo lắng hỏi.

“Ngươi cho rằng chúng ta có lựa chọn khác sao” Thường Hạo cau mày nói.

Tiêu Duẫn nhỏ nhẹ: “Biết cậu trong lòng không thoải mái, rốt cuộc thì hắn cũng chăm sóc chúng ta rât chu đáo”,

“Cái rắm! Ngươi còn giả vờ khóc thương làm gì” Tôn Hoa Thành rống. “Yên tâm đi, tôi cũng không yếu đuối như vậy đâu, tôi biết bên nào nặng bên nào nhẹ”.

Đoàn người Lâm Việt lái xe đến khu phố phía bắc, dừng ở một dãy phòng trọ gồm hai mấy gian, cuối cùng cũng tìm được đến nhà của bọn Thường Hạo.

Đối với Lâm Viêt thì đây chẳng khác nào nơi dành cho ăn xin,

Nếu không phải vì có một chút hững thú trêu chọc bốn tên nhãi kia, hắn sẽ chẳng bao giờ bỏ mỹ nữ mà đi tới nơi này đón một tên nam nhân không rõ mặt.

Hiện tại đã mất công đến đây, không muốn vào thì cũng nên vào. Lấy tư thái đáng ghét bước vào căn nhà.

Bốn người thường hạo dè trừng nhìn Lâm Hạo

Đột nhiên Tô Nặc Ý bước ra khỏi phòng, bốn thiếu niên giật mình, Thường Hạo là người đầu tiên lên tiếng: “Sao anh đã dậy rồi, anh thấy tốt hơn chưa?”

“Tôi thấy hơ chóng mặt thôi, chắc là do thiếu máu, các cậu đói chưa? Tôi vào nấu đồ” Tô Nặc Ý sắc mặt tuy tái nhợt nhưng tâm trạng đã tốt hơn nhiều, uống một ngụm nước lọc, định mở tủ lấy đồ thì chợt thấy một khuôn mặt xa lạ. Đó là một thanh niên rất đẹp trai, nho nhã, trên miệng nở nụ cười ôn hòa, nhưng lại cho người ta cảm giác khó gần.

Tô Nặc Ý hỏi: “đây là khách của các cậu à”

Thường Hạo bị Tô Nặc Ý nhìn, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, nhưng Tôn Hoa Thành ở bên cạnh phản ứng lại, nói:

"Thôi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, anh đi hâm nóng thức ăn đi."

“Ừ.” Tô Nặc Ý không có nhiều tò mò, trả lời xong liền xoay người bưng bát đĩa từ trong tủ lạnh vào phòng bếp.

Thường Hạo không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi khi Tô Nặc Ý biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Việt ánh mắt rơi vào Tô Nặc Ý từ lúc vào cửa, hắn là một người rất tuấn tú, đây là Lâm Việt ấn tượng đầu tiên về Tô Nặc Ý.

“Người cậu nói đưa cho tôi là anh ấy.” Lâm Việt quay đầu nhìn Thường Hạo.

Thường Hạo tự gật đầu nói: "Ừ. Không tệ đúng không?"

Lâm Việt liền vuốt ve cằm đồng ý,

"Chậc chậc, thật sự là miếng mồi ngon."

Tôn Hoa Thành mí mắt nhảy lên, nhưng không nói.

“Khi nào tôi có thể đưa anh ấy đi?” Lâm Việt hỏi thẳng.

Thường Hạo liếc nhìn Tôn Hoa Thành, sau đó đáp: "Tùy anh."

“Ồ.” Lâm Việt nghiêng người, liếc mắt nhìn bộ dáng trắng nõn bận rộn trong phòng bếp, thu hồi ánh mắt, “Đáng tiếc, hắn vẫn không biết là bị các cậu giao cho tôi sao?

Tôn Hoa Thành hai tay nắm chặt.

“Hắn tuy rằng hơi già, nhưng xem ra sẽ rất ngon miệng.” Lâm Việt đứng ở cửa, nhưng không có đi vào.

Tôn Hoa Thành nhịn không được muốn đập quả đấm vào khuôn mặt tuấn tú đáng ghét của Lâm Việt, xoay người lại, đi tới bình nước, lấy một ly nước đá, uống cạn.

Tô Nặc Ý hâm nóng đồ ăn xong, bưng đĩa đi ra ngoài, nhìn mấy người trong phòng khách bất động thanh sắc, không khỏi hỏi: "Sao lại đứng ở chỗ đó? Ngồi đi."

Lâm Việt nở một nụ cười khó hiểu, Thường Hạo đứng ở cửa không có đi vào.

Tô Nặc Ý cảm thấy trong lòng đột nhiên lo lắng không rõ nguyên nhân, đặt thức ăn lên bàn, lau tay, hỏi Thường Hạo, "Có chuyện gì sao?"

Thường Hạo theo phản xạ muốn trả lời điều gì đó, nhưng lại mắc nghẹn không nói được lời nào.

Lâm Việt lúc này mới đột nhiên nói: "Không sao, bọn họ có chút tức giận, họ vừa mới đi đánh tên hôm nọ hành hung anh."

Lâm Việt vừa lúc dừng lại, Tô Nặc Ý đã quay đầu nhìn Thường Hạo, "Các cậu đi đánh nhau?"

Thường Hạo ậm ừ không nói gì.

"Vậy thì anh ta là ..." Tô Nặc Ý lại nhìn về phía Lâm Việt.

Lâm Việt lễ phép cười, “Tôi xin lỗi vì đã qản giáo không nghiêm, khiến người phía dưới vô tình làm Tô tiên sinh bị thương."

“Cậu không cần xin lỗi, dù sao tôi cũng chưa chết.” Tô Nặc Ý thản nhiên đáp.

Tô Nặc Ý quay sang bên cạnh hỏi, "Các cậu không sao chứ?"

“Không.” Thường Hạo đáp.

Tô Nặc Ý yên tâm, “Không sao, ăn cơm đi.” Nói xong liền cúi ăn

Tô Nặc Ý đang ăn, thấy bốn người bất động, liền hỏi: "Còn có chuyện gì không?"

Thường Hạo nói: "Chúng tôi đã động thủ."

“Gì nữa.” Tô Nặc Ý nghe.

Thường Hạo nghiến răng, "Chúng tôi đã gϊếŧ người."

Tô Nặc Ý dừng lại: "Còn gì nữa?"

Thường Hạo không nói ra.

Ngược lại, Ngao Thành đột nhiên đi tới, nắm lấy cổ tay của Tô Nặc Ý, vẻ mặt lạnh lùng.

“Mang anh ta đi!” Ngao Thành tức giận nói.

Lần này, không chỉ Tô Nặc Ý, mà Thường Hạo đứng trước mặt Ngao Thành cũng không kịp phản ứng.

“Tại sao?” Tô Nặc Ý nhăn nhó hỏi.

Tô Nặc Ý thân thể đột nhiên bị một lực mạnh kéo đến choáng váng đầu, còn chưa kịp suy nghĩ liền bị Lâm Việt ôm tới trong ngực.

Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, "Bọn họ gϊếŧ người, anh bị bọn họ bán cho tôi."