Chương 7: Tà ác

Vương Dật Quần bị cự tuyệt liên tục, cuối cùng sắc mặt không khỏi chìm xuống, "Ta khuyên các ngươi nếu là hiểu được đạo lý , chúng ta Lâm gia..."

Thường Hạo thẳng thừng vứt bỏ lời nói đạo đức giả của đối phương: "Lâm gia, ngươi là cái thá gì ở Lâm gia? Muốn dùng danh Lâm gia để đập người, cũng tự xem xem bản thân có đủ tư cách không!"

"Ngươi! "Vương Dật Quần sắc mặt tức tối, trong đôi mắt thoáng qua một tia ác ý,

" Nếu là như vậy, đừng trách Lâm gia chúng ta không nói đạo lý! "

" Lão đại, đừng nói nhảm nữa trực tiếp làm đi! ”Ngao Thành không nhịn được nói, ống thép màu bạc trong tay chạm đất, đầu máy gầm rú vang lên vài tia lửa.

Tôn Hoa Thành thần sắc hắc ám, tăng tốc độ, dùng ống thép đập vào một tên to con đại hán. Tên mặc vet tuy rằng rườm rà, nhưng phản ứng không hề chậm chút nào, nhanh nhẹn né tránh, Tôn Hoa Thành đánh trượt cũng không bực bội, điều khiển xe máy vòng qua vài người ở giữa, con ngươi đen kịt giống như động vật ăn thịt Người nhìn người đàn ông to lớn kia đang đề phòng cảnh giác, thấy Tôn Hoa Thành đột nhiên phát động công kích, mấy người trong số họ cũng lập tức hiểu hành động.

Không ngờ đám côn đồ này thật sự dám đánh người của Lâm gia, Vương Dật Quần sửng sốt một chút, sắc mặt không được tốt lắm, sau đó càng thêm ảm đạm, hắn, Vương Dật Quần. , cũng nổi tiếng trong khu này là quản gia của Lâm gia, bọn này nhìn như đều là lũ du côn, dám đánh người trước mặt hắn!

Hơn nữa, chủ nhân của Lâm gia đang từ trên cao nhìn xuống, và kiểu khıêυ khí©h trần trụi này đang diễn ra ngay dưới mắt chủ nhân, còn mặt mũi mà bỏ xuống?

Vương Dật Quần trước đã từng tham gia vào thế giới ngầm, hắn vốn là xã hội đen, bị Ngao Thành chọc tức, rút

dao nhọn từ thắt lưng ra, Lâm Dật Quần ánh mắt lạnh băng. Thoáng chốc, một con dao nhọn trên tay lao tới, đâm Thường Hạo ở gần nhất.

Thường Hạo cúi người xuống, bám vào ghế ngồi, một cú đá vòng tròn nhằm vào mục tiêu và dùng dao nhọn, đá vào tay trái của đối phương, Vương Dật Quần buông lỏng tay ra. , con dao sắc bén đáp xuống đất, nhưng Lâm Dật Quần dù sao cũng là người từng trải, nhanh chóng dùng tay nắm lấy ống quần của Thường Hạo, ném Thường Hạo ra khỏi thành xe máy.

“Chết tiệt!” Thường Hạo ngã xuống. Xương bả vai đau nhức, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu xí, sờ soạng cái ống thép, đập xuống Vương Dật Quần, Vương Dật Quần khuỵu gối, dùng tay phải đỡ. tay trái đấm vào ngực Thường Hạo, hai người lăn lộn trên đất, túm lấy đối phương đánh tới tấp, ống thép bay tung tóe, người bên cạnh cũng không kịp can thiệp, hai người đánh nhau thật dữ dội.

Thể lực của Thường Hạo dĩ nhiên hơn nhiều, sau vài cú đấm, Vương Dật Quần cuối cùng cũng bị khống chế , Thường Hạo lau máu trên miệng, đứng dậy, ném ống thép xuống, cúi đầu nhìn Lâm Dật Quần đang xanh mặt, giơ chân phải nhẫm trực tiếp trên ngực Lâm Dật Quần đã bị ống thép đánh gãy xương sườn, híp mắt cười lạnh:

“Bác trai, già rồi phải biết nghe lời.” Mấy người đàn ông bên cạnh rụt rè nhìn chủ của mình bị đánh.,

Thường Hạo liền đạp mạnh vào ngực Vương Dật Quần.

“Tên nào dám tới?” toàn thân như thể bị Tử thần đè xuống, Vương Dật Quần cảm thấy mình sắp chết trong tích tắc, cơn đau trong l*иg ngực khiến hắn không còn tỉnh táo, hắn thở hổn hển, trán Vết máu trộn lẫn với vệt mồ hôi trượt xuống, kỹ năng của tên côn đồ này vượt xa tưởng tượng của hắn, lâu rồi không trải qua một trận huyết chiến như vậy nên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

"Ta vừa rồi nghe ngươi nói nhảm nhí nhiều vậy, tưởng ngươi có vốn liếng gì mà dám nổi điên trước mặt Lão Tử, xem ra, chẳng qua là...!

"Sự khıêυ khí©h trần trụi này lập tức khiến Vương Dật Quần vừa sợ hãi, vừa tức giận đến mức không thể chờ đâm chết tên côn này để trút giận. Từ khi trở thành quản gia của Lâm Gia, hắn nào đã phải chịu loại sỉ nhục này bao giờ đâu? Tuy nhiên, hiện tại hắn lại chỉ có thể thở phì phò trên mặt đất, ngực đau nhói cùng trán đau nhói khiến hắn không thể động đậy chút nào để cho đám người trước mặt chế nhạo

Thường Hạo vung tay lên, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, ống thép lạnh lùng sáng chói, chỉ chờ giây phút bi thảm rơi xuống. "Nếu lần này rơi xuống sẽ phiền phức đấy.

"Ngay lúc Thường Hạo vung ống thép chuẩn bị đập vào đầu Vương Dật Quần, Lâm Việt vốn chỉ đang quan sát đột nhiên xuất hiên . Thấy Tiêu Duẫn và Ngao thành đã bị mấy tên đồ đen dí đầu xuống đất.

Thường Hạo bất ngờ, không để ý đến Vương Dật Quần quay đầu lại bị đánh đến mức không còn cơ hội đánh trả. Đầu gối đập mạnh vào bụng Thường Hạo, Thường Hạo vừa nhận những cú đấm của Vường Dật Quần, quỳ xuống đất ôm bụng.

Đây là chiêu thức cận chiến đơn giản nhất mà người đàn ông đó có thể thực hiện được. đến nỗi Thường Hạo gần như không có thời gian để phản ứng chứ chưa kể là phản công, thậm chí còn phải cuộn người lại để giảm giá trị sát thương.

Vương Dật Quần được người nhấc lên, vươn tay lau vết máu trên trán nhặt ống thép mà Thường Hạo ném ra, định giáng cho Thường Hạo một cái thật nặng.

"Bốp!" đạp vào người Tôn Hoa Thành .. Chết tiệt, nếu hắn biết chuyến đi Lâm gia này khó khăn nhưu vậy sẽ ngăn Thường Hạo đến

"Ai kêu ngươi cản cho ta? " Thường Hạo ngẩng đầu nhìn Tôn Hoa Thành sắc mặt trắng bệch, tức giận chửi rủa.

" Đừng nhúc nhích, Lão Tử hôm nay sẽ không giúp ngươi ngăn cản đòn ở đây! ... Ư ... "Tôn Hoa Thành vừa dứt lời, sau lưng lại nổi lên một trận đau đớn chồng chất.

Vương Dật Quần vốn rất là không vui, trước mặt gia chủ suýt chút nữa bị bọn côn đồ này đánh chết, bây giờ lại bị sỉ giờ phút này nghe được những lời khıêυ khí©h của Thường Hạo. Trong lòng tràn đầy lửa giận, ống thép lại chuẩn bị vung xuống, Tôn Hoa Thành, người gầy nhất trong bốn người, bị tấn công liên tục, vị ngọt trong cổ họng suýt chút nữa phun ra khỏi môi, răng, sắc mặt hắn lúc này càng trở nên trắng bệch, nhưng hắn không lùi một bước, đứng trước mặt Thường Hạo, cố gắng đứng dậy,

Con ngươi của Thường Hạo gần như biến thành màu đỏ sẫm.

Đôi môi mỏng màu nhạt cong lên, đó là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của Lâm Việt. bên cạnh hắn Trương Cửu đã yên tâm, bước tới đỡ Vương Dật Quần.

"Ngươi cười cái gì?" ánh mắt đảo qua, đôi môi hếch lên dường như lúc nào cũng đang nở nụ cười nho nhỏ, cùng với khuôn mặt tuấn tú tao nhã của thiếu niên lại càng thêm ôn nhu vô hại.

Trương Cửu đương nhiên không có chú ý tới đỡ lấy Vương Dật Quần giờ phút này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,

" Lâm Toàn, Lâm Thanh, thu tay lại." Lâm Việt nhàn nhạt phân phó nói. Ngăn chặn mấy người nam nhân đồng thời thu tay lại, thẳng đứng ở một bên, mặt không biểu tình.

"Lão đại, ngài ... Để cho bọn họ cứ như vậy không tốt ..." Trương Cửu có chút rụt rè nói, Lâm Việt quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhẹ, trong mắt sâu thẳm. Vương Quần Dật không khỏi rùng mình một cái.

“Ta cho các ngươi một cơ hội, bất luận đánh hay gϊếŧ hắn, ta hứa sẽ không xen vào.” Trương Cửu sắc mặt tái nhợt, bởi vì thanh niên Khi nói điều này, đôi mắt thờ đang rơi vào hắn ta.