Chương 6: miếng ăn là miếng nhục

“Hoa Thành, ngươi đi Thiên ca mượn đồ đi.” Thường Hạo quay đầu đối với Tôn Hoa Thành nói.

“Tiêu Duẫn, đi siêu thị ngay.” Thường Hạo nói.

Tiêu Duẫn lại bĩu môi, "Sao ta lại đi siêu thị?"

" Đừng lề mề nữa, mang mấy thùng mì tôm về thì thực tế hơn." Thường Hạo vẻ mặt chán ghét.

Tôn Hoa Thành nhướng mày, "Sống mũi bị gãy nhẹ, thần kinh mắt phải tắc nghẽn, đầu bị thương ba lần, kèm theo chấn động nhẹ, sốc quá độ gây ra nhồi máu cơ tim, dẫn đến hậu quả ngắn ngủi.

Tiêu Duẫn sắc mặt tối sầm lại, "Vậy chúng ta còn phải mì ăn liền bao lâu?"

“Sẽ không lâu đâu, ít nhất là ba tuần, nhiều nhất là hai tháng.” Thường Hạo nói.

"Fuck !! Tiêu Duẫn đạp lên ghế.

Thường Hạo nhíu mày, "Sau này ngồi dưới đất ăn cơm đi."

“Hả?.” Tiêu Duẫn nhìn đống đổ nát của một đống ghế trong góc, sắc mặt thoáng biến đổi.

Buổi tối tám giờ, bốn người ngồi dưới đất đau lòng phẫn nộ nuốt mì ăn liền.

"Lão đại, ta chán ăn cái thưs này lắm rồi." Tôn Hoa Thành vẻ mặt vặn vẹo, "Ăn cơm người một tháng, bây giờ sao có thể ăn lại cám lợn, Sụp đổ toàn tập!!"

“Lão đại, để thúc dậy nấu cơm trước khi ngủ được không?” Tiêu Duẫn đang bưng một bát mì gói, đáng thương rơi mấy giọt nước mắt.

Thường Hạo lặng lẽ ngậm mì, "Sau này muốn ăn cơm nấu cơm trong nhà xác, ngươi có thể đi gọi ngay."

Tiêu Duẫn im lặng cúi đầu, hai hàng nước mắt chua xót rơi xuống.

"Lão đại, tôi muốn gọi món ăn ngoài ..." Ngao Thành nhìn gói mì ăn liền trước mặt, vẻ mặt sắp khóc.

“Tao nhớ máng bánh bao có giòi?” Vẻ mặt Thường Hạo bình tĩnh nói.

Sắc mặt của cả ba đột nhiên thay đổi, họ cúi đầu xuống, húp mì một cách đau khổ.

“Mau ăn đi, làm xong việc của mày đi!” Thường Hạo nói, câu trả lời cho cậu là tiếng mì húp một cái.

"sụp.."

Thường Hạo đặt mì xuống đất, đứng dậy đi tới sô pha, lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi áo khoác ra, liếc nhìn tên người gọi, ấn nút trả lời.

Thường Hạo, ở nhà xảy ra chuyện!" Giọng nam lo lắng.

Thường Hạo nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay bố cậu bị kí©h thí©ɧ, bệnh viện đã có giấy báo nguy kịch ..." người đàn ông nói.

“Khi nào ông ấy chết thì báo cho tôi.” Thường Hạo lạnh lùng ngắt lời người đàn ông rồi cúp điện thoại.

Ba người đang vểnh tai lên thì bị khí lạnh từ Thường Hạo phát ra sợ tới mức cúi đầu xuống, tiếp tục hút mì.

Thường Hạo lấy ra một bao thuốc lá còn sót lại trên bàn cà phê, châm một điếu giữa hai ngón tay, hít một hơi thật sâu.

Tiêu Duẫn rút chiếc điện thoại đang rung trong túi ra, nhấn nút trả lời rồi bật loa ngoài.

"Tiêu ca, đã tìm được vị trí của Lâm gia nhóm, hiện tại bọn họ đang Đông Thành."

"Lão đại, Đông Thành là lãnh địa của Lâm gia, chúng ta ở đó gây rối, liệu có ..." Tôn Hoa Thành ngập ngừng.

“Buổi tối nhất định phải đánh trận này!” Ánh mắt Thường Hạo lạnh lùng, “A Lâm gia ngang nhiên bắt nạt đầu bếp của chúng ta? Hơn nữa cái loại chuyện mất mặt này nếu truyền ra ngoài, còn gì là mặt mũi nữa".

Tôn Hoa Thành sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại nói: "Đi thôi, nhanh chút, đừng cho người của Lâm gia xử lý."

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm chuyện như thế này.” Tiêu Duẫn nhìn Tôn Hoa Thành một cái nhìn khinh thường.

Thường Hạo vươn tay cởϊ áσ, nhặt một chiếc áo phông được lát bằng kim loại nặng trên mặt đất, mặc vào rồi buộc một miếng da lên mặt, che vùng dưới mắt, cả ba cũng làm theo. .

Sau xong Thường Hạo mở cửa bước ra ngoài, ngoài cửa là bốn chiếc xe máy phân khối lớn, bên dưới vách ngăn có những ống thép và dao được giấu kỹ.

Ngao Thành cười khúc khích, giắt con dao vào trong ống tay.

“Đi.” Thường Hạo lạnh lùng nói. “Đi.” Thường Hạo lạnh lùng nói.

Cả ba gật đầu đi theo.

Tiếng gầm rú của xe phân khối lớn nặng nề cắt ngang sự tĩnh lặng của đêm dài, bốn cặp mắt đang nhìn trộm trong đêm bừng lên sự phấn khích khát máu.

..............................................

"Lâm Việt! Đừng ép người quá đáng!" Lão già vỗ bàn kêu to một tiếng, cả người đột ngột đứng bật lên, chỉ vào thanh niên trước mặt, tức giận nói. , "Cha cậu và tôi đã là bạn đưuocj hai thế hệ, vì vậy tôi đã mắt nhắm mắt mở khi thấy cậu gây rắc rối, nhưng hôm nay cậu còn muốn thôn tính công ty của tôi! Cậu định làm gì vậy ?!"

“Triệu thế bá, sao bá không hiểu sự vất vả của cháu trai mình đến vậy.” Người thanh niên khôi ngô tuấn tú mỉm cười lễ phép, dưới cặp kính không gọng, đôi mắt đen không thể nhìn rõ, “Bá bá đã già rồi, Đường huynh lại không tham gia vào giới kinh doanh, chăm lo cho một công ty lớn như vậy rất mất công và phiền phức, làm cháu sao có thể cam tâm nhìn bá bá về già sống vất vả như vậy, chỉ muốn nhận lời quản lý, để bá bá có thể an tâm về hưởng phúc già. "

"Lâm Việt! Làm người đừng tuyệt tình quá!" Hai mắt ông đỏ ngầu, cả người run lên bần bật vì tức giận.

“Triệu thế bá.” Người thanh niên bưng chén trà tới trước mặt lên, nhấp một ngụm, chậm rãi mở ra một đôi mắt dài và hẹp ác độc, nhìn về phía lão nhân gia nói: “Nếu ngươi nhổ cỏ mà không diệt tận gốc thì khi gió xuân sẽ thổi đến và sẽ tái sinh nó ”.

Sắc mặt lão nhân sững lại, tái nhợt như tờ giấy, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?!"

“Tiểu bối chẳng muốn làm gì cả.” Người thanh niên đặt chén ngọc trắng bằng sứ trong tay trên bàn ánh mắt thâm thúy khó lường, “Triệu thế bá, phụ thân đêm qua báo mộng nói rằng anh ấy rất nhớ Thế bá đấy. Còn bá bá thì sao? "

Lúc này sắc mặt lão nhân hoàn toàn tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đột nhiên từ thắt lưng rút ra một khẩu súng, hướng về trán thanh niên, sắc mặt vặn vẹo, tức giận nói: "Lâm Việt ! đây là ngươi bức ta!! "

“Aiya, bá bá đừng tức giận.” Người thanh niên mặt vẫn bình tĩnh như nước, nhìn ông lão đang nổi điên, trên mặt nở nụ cười.

Một nỗi sợ hãi khó nổi lên, ông lão nắm chặt khẩu súng trong tay và bóp cò về phía người thanh niên.

Không nổ.....

Mặt ông sững lại, định bấm cò lần nữa thì đột nhiên có một lực mạnh phía sau làm cho ông loạng choạng ngã xuống đất, hai người mặc đồ đen chỉnh tề đang nắm chặt tay chân ông ta, không thể di chuyển..

“Triệu thế bá, ngươi thật sự làm cho chất nhi buồn .” Thanh niên thì thào nói, ngón tay trắng nõn mỏng manh đảo quanh khuôn mặt mộc khô của lão nhân, lạnh lùng tràn ngập.

"Thế bá cả công ty đều cho ngươi, thật đấy, cổ phần trên tay ta đều cho ngươi! Van cầu ngươi, van cầu ngươi đừng gϊếŧ ta, nể tình khi ngươi còn bé ta thật sự thương yêu ngươi , đừng gϊếŧ ta!"

”Nhìn thấy tia sát khí kinh người trong mắt Lâm Việt, ông xin thương xót.

“Vậy lúc vừa rồi khi nổ súng, có phải ông cũng đang nghĩ đến tình cảm cũ không?” Giọng điệu hờ hững có chút buồn bã, họng súng lạnh lẽo trượt xuống cho đến khi chạm vào sống mũi của lão, “Bá bá, cha vẫn đang đợi bá đấy hãy xuống uống trà với ông ấy đi. "

Một tiếng "nổ" vang lên, và lão không cảm thấy đau đớn đã sững lại trong giây lát, rồi hét lên một cách cuồng loạn.

“Thế bá mùi vị tử vong như thế nào?” bàn tay của thanh niên đặt trên má lão nhân đột nhiên thay đổi quỹ đạo và sức mạnh, nắm lấy mái tóc hoa râm của ông lão, "Lần này, tôi không quên nạp đạn đâu."

"bùm!"

Máu đỏ loang khắp nơi.

Tay người đàn ông trẻ tuổi giữ chặt đầu ông già, buộc ông ta phải nhìn lên chính mình, chất lỏng màu đỏ tươi tiếp tục trào ra khỏi miệng ông già, đôi mắt đυ.c của ông ta co giật vì đau, và ông ta cố gắng hết sức để mở miệng, nhưng không thể nói lên tiếng.

Người thanh niên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lão , trên mặt mang khí sắc tử vong, hắn chợt nhíu mi cười, trên lông mày hiện lên một tia châm chọc.

“Ông chủ, phu nhân nói muốn gặp ngài.” Người đàn ông đang đứng nhìn đột nhiên nói.

“Phu nhân?” Người đàn ông trẻ tuổi rút tay về, để cơ thể vẫn đang từ từ đông cứng trượt xuống đất, để lại một vũng máu đỏ sẫm, quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ Tây, và mỉm cười: “Tôi đã thừa nhận ta là vợ à ? "

"Nhưng mà ..." Nam nhân cũng đột nhiên giật mình, ngập ngừng nói: "Ông chủ không phải đã đính hôn với phu nhân sao?"

“Chỉ là đính hôn, không phải kết hôn.” Người thanh niên mỉm cười nhìn những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của người đàn ông lúc này, “Vương quản gia, sau này đừng tự ý đổi tên mà không được phép "

" Vâng! "

Người thanh niên nở nụ cười ấm áp, xoay người ngồi trở lại sô pha, tao nhã như một quý ông lịch lãm.

Người được gọi là Vương quản gia lên tiếng "Ngài, Duẫn..."

"bùm -"

Một tiếng nổ lớn làm gián đoạn những gì người đàn ông định nói, cửa sổ kính trông suốt từ trần đến sàn tinh xảo và lộng lẫy đã hoàn toàn vỡ nát, các mảnh vỡ rơi xuống đất. Thủ phạm làm vỡ nó ở cách người thanh niên không xa.

"Trương Cửu! Đồ chết tiệt cút ra cho Lão Tử !" Giọng nam cáu kỉnh hòa cùng tiếng gầm của xe máy thành một âm thanh hỗn loạn.

“Trương Cửu?” Người thanh niên nhướng mày liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hứng thú, “Vương quản gia, nếu tôi nhớ không lầm, Trương Cửu có phải là người bên cạnh ông không?” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. .

Người đàn ông cúi đầu nói: "Thưa chủ nhân, ngài nhớ lầm, Trương Cửu chỉ là tôi chỉ định để bảo vệ phu nhân ..." Người đàn ông nhận ra mình đã nói sai, lập tức thay đổi lời nói, "Bảo vệ Dương tiểu thư. "

“Vậy lý do gì tên kia đến tìm hắn đích danh hắn?” Thanh niên bưng trà đầy người lên uống một hớp, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt người dàn ông.

Người đàn ông cau mày và suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Tôi không biết thưa ngài."

“Ồ?” Thanh niên nhìn đi chỗ khác nói: “Vậy đưa Trương Cửu ra ngoài, hỏi bọn họ xem có chuyện gì.”.

“Vâng.” Người đàn ông đáp lại, cúi đầu và lùi ra.

Người thanh niên ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt thích thú - .

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt bị vỡ , bốn thanh niên lái moto và huýt sáo, liên tục có những âm thanh ồn ào phát ra .

Người đàn ông hỏi: "Trương Cửu đã động chạm gì tới các vị sao? Nếu quả thật là lỗi của Trương Cửu, tôi sẽ đích thân bắt Trương Cửu xin lỗi các vị."

"Xin lỗi? Tính mạng của người của chúng ta, sợ rằng hắn không đền nổi." Tiêu Duẫn nghiêm khắc nói, "Bây giờ đừng nói nhảm nữa, để Trương Cửu đó cút ra đây, cho các huynh đệ xử lý hắn ta "

người nọ nhìn thấy dao nắm chặt trong tay nam tử, híp mắt nói: "Các ngươi nhìn lầm rồi sao, Trương Cửu...hắn"

Ngao Thành với giọng nói rõ ràng, "Đừng bao biện cho tên khốn đó! Chiều nay đánh người của tôi rất vui đúng không?

Chợt nhớ lại điều gì đó, người đàn ông giật mình.

Tiêu Duẫn nhe

răng , hung tợn nói: "Nhớ lại rồi đúng không? Nếu hôm nay không giao người, Lão Tử sẽ xử hết lũ các ngươi!"

“Chuyện xảy ra buổi chiều là Trương Cửu sai.” Giọng điệu của người đàn ông dịu đi, “Lâm gia chúng tôi, nguyện ý bồi thường, yêu cầu Trương Cửu phải đích thân xin lỗi người bị thương, các vị có hài lòng với cách xử lý này không? ? "

“Hừ hừ, trên đời còn có thứ rẻ tiền như vậy sao?” Thường Hạo hừ lạnh, “Đừng lãng phí thời gian, chuyện hôm nay chỉ cần nhìn thấy máu mới có thể giải quyết được !