Chương 5: bị đánh

Chương 5: Bị đánh

Tô Nặc Ý đang nghĩ xem nên làm cái gì vào buổi tối, vừa đi vừa xách theo cái giỏ đi một vòng siêu thị.

Không thể mua cá, bởi vì Tiêu Duẫn không thích, không thể mua gà vịt, bởi vì Hoa Thành ghét bỏ. Không thể mua thịt cừu, bởi vì Ngao Thành không thích. Và không thể mua thịt bò, thịt lợn, bởi vì Thường Hạo sẽ .... Hay ăn chay vậy.

Tô Nặc Ý chọn ra một bó rau xanh, hai củ hành tây, bốn củ cải trắng lớn, một ít măng và một bao lớn khoai tây.

Thật là ... toàn thức ăn chay a. Không biết bốn tên gia hỏa kia mà không thịt đó có khóc không ...

Trong lúc đang chọn măng ở khu nguyên liệu thì đột nhiên bị một người va phải, Tô Nặc Ý loạng choạng, định thần lại thì người đυ.ng phải mình đã chạy mất rồi, mà trong giỏ rau của Tô Nặc Ý. , Có một chiếc ví nữ nữa mà trong nháy mắt rất đáng giá.

Tô Nặc Ý lấy ví tiền ra, đang suy nghĩ xem nên làm gì thì bị một cú đánh mạnh vào đầu đột nhiên choáng váng, ngã xuống đất, hoàn toàn choáng váng.

“Tên trộm chết, còn chạy được nữa không!” Nắm lấy cổ áo Tô Nặc Ý, người đàn ông trung niên hung ác đập mạnh vào nửa khuôn của Tô Nặc Ý, mắng chửi, “Mày còn dám ăn trộm đồ của bà à? Chán sống rồi phải không? "

Tô Nặc Ý hoàn toàn sững sờ, cả người phát run, nói không nên lời.

"Định chạy nữa à, muốn chết không!" Hắn một cước đấm mạnh vào sống mũi Tô Nặc Ý.

Tô Nặc Ý còn chưa kịp nói lời nào đã bị đánh bất tỉnh.

Nam nhân ngẩn ra khi nhìn thấy Tô Nặc Ý ngất đi, vội vàng đứng lên, sợ là sẽ xảy ra chuyện gì.

“Trương Cửu, tên trộm đã bắt được chưa?” Người mặc đồ Tây từ bên cạnh đi tới, liếc nhìn chiếc ví da màu đỏ mà người đàn ông đang cầm “Phu nhan vẫn đợi bà ở tầng bốn, mau nhanh chóng mang cho phu nhân"

“Đúng đúng!” Người đàn ông cười cười, “Vương quản gia, vậy nhìn tên trộm này…” Có cần tìm một ít người để cho người này một bài học không.

Người thanh niên liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất không biết còn sống hay chết, sau đó nhìn bộ quần áo thường ngày màu nâu và mớ rau rải rác trong giỏ, nhướng mày nói: “Kẻ trộm có lẽ không phải là anh ta. "

Người đàn ông sửng sốt, "Ví tiền của phu nhân rõ ràng nằm trong tay anh ta, làm sao lại không phải là anh ta được?"

“Quên đi, đã lấy lại được ví rồi, chúng ta quay về đi, chờ trong phòng giám sát kiểm tra, sẽ bắt được tên trộm thật thôi.” Người thanh niên xoay người rời đi, theo sau là Trương Cửu.

Tô Nặc Ý bị đánh nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, càng ngày càng có nhiều người vây quanh chỉ chỏ.

5 giờ chiều.

“Thúc đâu rồi tụi bay?” Ngao Thành vừa vào cửa đã không ngửi thấy mùi thơm như thường ngày, hơi nghi ngờ hỏi.

TThường Hạo nằm trên ghế sô pha chỉ vào phòng ngủ, "Thúc bị đánh, nằm trong đó."

“Làm sao vậy, có chuyện gì sảy ra?” Ngao Thànhcởi giày, đi chân đất tới.

Thường Hạo nói: "Nghe nói thúc ăn trộm ví của người khác, bị bắt quả tang xong bị đánh."

"Đùa à? Nếu như thúc có suy nghĩ đó thì chúng ta đã bị cướp từ lâu rồi." Ngao Thành không tin.

“Tôi cũng nghĩ chuyện này thật nực cười.” Thường Hạo một lúc sau mới tiếp tục, “Tôi và Tiêu Duẫn lúc đó đã kiểm tra đoạn băng giám sát. Sự thật là thúc bị gài bẫy và bị đánh rất đau.”

"Fuck! Còn bữa tối thì sao?!" Ngao Thành sững người.

“Bữa tối?” Thường Hạo khịt mũi, “Chú lần này bị đánh rất nặng, không chỉ là bữa tối, mà tuần này chúng ta có được ăn cơm không còn là vấn đề.”

"Mẹ kiếp! Đúng là đồ khốn nạn – đứa nào đánh, tao đám vỡ mặt nó!" Ngao Thành tức giận, đá vào băng ghế gỗ bên cạnh để trút giận.

“Tôi nói, ở nhà chỉ có sáu cái ghế, mỗi người đá một cái rồi sau này ngồi xuống đất à?!” Thường Hạo cau mày.

“Chết tiệt, Lão đại, ngươi có biết là ai động tay động chân không?” Ngao Thành nhăn mày, “Dám động đến đầu bếp nhà chúng ta, tôi phải lăng trì hắn!!

Thường Hạo tránh sang một bên, chỉ vào ghế trống bên cạnh, ra hiệu cho Ngao Thành ngồi xuống, "Chờ một chút, Hoa Thành và Tiêu Duẫn đang ra ngoài kiểm tra."

“Lão tử sẽ nghiền nát hắn ta!” Ngao Thành trong lòng tức giận nghĩ đến ngày trở lại cuộc sống khốn khổ ăn mì gói hàng ngày.

Thường Hạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Hoa Thành đã hẹn trước."

“Dóc xương hắn ta!” Cơn giận của Ngao Thành thăng cấp.

Thường Hạo cau mày, "Tiêu Duẫn đã nhận."

“Ta sẽ thông đ** hắn!” Ngao Thành thất thần.

Thường Hạo nhìn sang chỗ khác, "Cái này không ai tranh với ngươi đâu."

Ngao Thành: "..."

Khi cả hai còn đang suy nghĩ xem tuần này sẽ phải ăn mì gói gì thì cánh cửa bật mở, Tôn Hoa Thành kéo Tiêu Duẫn vào phòng.

“Tìm được chưa?” Thường Hạo hỏi thẳng.

Tôn Hoa Thành nói: "Ta tìm được rồi."

“Ai làm vậy?” Thường Hạo hỏi.

Tôn Hoa Thành đưa tay vào cửa, "Là một vệ sĩ của Lâm gia tên là Trương Cửu."

“Lâm gia?” Ngao Thành cằm ngẩn người, “Lâm gia là người phương nào?

Tôn Hoa Thành nói: "Lâm thị tài phiệt"

Thường Hạo kéo ra một nụ cười nham hiểm, “Cũng không khó.

“Lão đại, hành động thôi?” Ngao Thành cao hứng.

Thường Hạo mỉm cười, trong mắt mang theo ẩn ý sâu xa, "Đừng nóng vội, đêm nay chúng ta chơi một trận lớn."

“Chơi kiểu gì?” Tiêu Duẫn hỏi lại.

Ánh mắt Thường Hạo lạnh lại, "Gϊếŧ có phải là chuyện lớn không?"

"Tôi sẽ đi lấy con dao ra!" Ngao Thành xông vào phòng với vẻ mặt hưng phấn.