Chương 4: kiếp sống bảo mẫu

Mấy ngày đầu Tô Nặc Ý mới chuyển đến có thể miêu tả là khá thoải mái, mỗi ngày ngoài ăn thì là ngủ, buổi trưa bốn vị chủ nhà đều ngủ phòng riêng.

Cũng may, Tô Nặc Ý căn bản đã quen ở một mình, ngoài việc ghi nhớ số điện thoại của mấy tiệm đồ ăn bên ngoài, cậu cũng đã học nấu rất nhiều món ăn, do nguyên liệu khan hiếm nên Tô Nặc Ý chỉ có thể nấu những món ăn dễ ăn đơn giản, chẳng hạn như cơm rang trứng hoặc cơm trộn trứng.

Bất quá, giữa buổi trưa vào một ngày, lần đầu tiên bốn con cú đêm thức dậy vì đói, nghe tiếng dao bếp va vào thớt gỗ, liền thấy. một người đàn ông mặc tạp dề hoa văn dâu tây.

“Các ngươi tỉnh rồi.” Người nọ quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng trong chốc lát vẫn không ngừng dùng đũa khuấy trứng trong bát.

“Anh… anh đang làm gì vậy?” Người thanh niên với mái tóc màu vàng nổi bật đang đứng ở cửa hỏi.

“Tôi đang nấu ăn, nhưngchỉ có trứng và cơm nên chỉ có thể làm cơm rang trứng.” Nói xong, anh đổ trứng đã đánh tan vào nồi, sau đó khéo léo dùng thìa tán nhuyễn trứng.

“Anh còn có thể nấu ăn?” Trong mắt thanh niên lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tô Nặc Ý không nghĩ nhiều, mở miệng trả lời: "Ừ. Chỉ có điều là thiếu nguyên liệu."

“Chờ đã.” Người thanh niên cởi trần, lôi từ dưới tủ lạnh ra một miếng thịt bò đông lạnh và mực tươi, cùng với một túi trai đóng hộp trong tủ lạnh ra, sau đó, thiếu niên đứng dậy ném đồ trong tay cho Tô Nặc Ý.

Tô Nặc Ý nhận lấy liền bắt đầu bận rôn nấu ăn.

Thiếu niên ôm ngực đứng nhìn ba người đồng đội cũng bị đói bụng đánh thức, năm người đàn ông to lớn chen chúc trong phòng bếp nhỏ, Tô Nặc Ý lúc nào xoay người cũng vô tình đυ.ng phải bọn họ, cuối cùng là chịu không nổi nữa., cong khuỷu tay đẩy đẩy, bất mãn lẩm bẩm để bọn họ tránh ra, bốn người vừa tránh đi, nhưng bọn họ vẫn ở bên cạnh Tô Nặc Ý .

Một lúc sau, âm thanh lạch cạch không ngừng vang lên, mùi thơm tỏa ra.

Nấu cơm xong thì làm món thịt bò nguội, trai kho và mực xào, Tô Nặc Ý bày các món ăn lên bàn, thấy đồ ăn hiển nhiên nhiều hơn một người mới có thể ăn, vì vậy rất hào phóng mời bốn người họ cùng ăn.

Bốn người thanh niên nhìn có chút sững sờ ngồi ở trên bàn ăn, Tô Nặc Ý ăn từng ngụm từng ngụm, hoàn toàn không để ý tới bốn người bọn họ.

Một lúc sau, rốt cuộc cũng có người động đũa, cho miếng thịt bò nguội vào miệng rồi từ từ nhai, sau đó ... toàn bộ sắc mặt của hắn đều giật giật.

Sau khi Tô Nặc Ý vào bếp dọn dẹp một chút, thì người đầu tiên dùng đũa đã quét sạch ba món ăn trên bàn.

“Cuối cùng ta cũng được ăn phải thức ăn cho con người.” Hắn nghẹn ngào nói, Tô Nặc Ý vẻ mặt khó hiểu.

Chính bữa ăn phụ này đã hoàn toàn khiến Tô Nặc Ý trở thành đàu bếp cho bọn chúng.

"Chú à, cơm nước xong chưa vậy? Tôi chết đói rồi!" Người thanh niên vừa từ trên giường xuống chỉ mặc một chiếc quần đùi, đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng dáng bận rộn bên trong, thúc giục.

Tô Nặc Ý liếc xéo hắn một cái.

"Chú ơi, tôi đói quá."

“Chú ơi, bữa ăn chưa chuẩn bị xong à?” “Chú ơi, bụng tôi kêu SOS rồi đó.

Tô Nặc Ý một tay cầm cái nồi, một tay cầm thìa khuấy liên tục, mùi thơm từ thịt đậm đà trong nồi bốc lên.

"Chú, hôm nay ăn gì vậy? Thơm quá" Người thanh niên canh cửa bếp làm ra vẻ say sưa, sau vài lần hít sâu, cậu ta tiếp tục nhìn vào nồi và nuốt nước bọt ực ực.

Tô Nặc Ý duỗi tay ra, nhanh chóng múc một thìa muối cho vào nồi, mở miệng trả lời, "Hôm nay ăn thịt bò với ớt và khoai tây ngâm giấm."

“Thịt bò với ớt cay ~” Thanh niên hai mắt sáng rực, nhỏ giọng nói chảy nước miếng.

“Được rồi, chúng ta đem khoai tây qua trước đi.” Tô Nặc Ý hất cằm nhìn người thanh niên, ra hiệu đem khoai tây ngâm giấm đặt trên đĩa.

Cậu thanh niên trong một giây chán nản vì bị coi như em trai chỉ vì ăn uống, giây tiếp theo, cậu vui vẻ vẫy đuôi và cúi người về phía trước, mặt chảy nước miếng rồi nhét một miếng khoai vào miệng. trong ánh mắt khinh bỉ của những người bạn đồng hành phía sau, anh nhếch môi một cách miễn cưỡng.

“Thường Hạo, cậu lại ăn vụng!” Tô Nặc Ý dùng cán thìa đập vào đầu tên trộm, không để ý đến vẻ mặt đáng thương của thiếu niên ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn cậu ta.

"Á.” Người thanh niên xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, đáp lại một cách khó chịu.

“Lão đại, anh lại ăn vụng đồ ăn, thật quá không tử tế.” Thanh niên nằm trên sô pha không khỏi than thở.

Thường Hạo mang theo khoai tây trừng mắt nhìn kính, "Sao vậy, Tôn Hoa Thành, ngươi có ý kiến với ta sao?"

“Nào dám.” Người thanh niên co người lại trong khi ôm gối.

“Hừ ...” Thường Hạo hừ lạnh, một tay cầm đũa nhét mấy lát khoai vào miệng, còn cố ý phát ra âm thanh tsk-tsk, ba người trên sô pha nhìn đến nuốt nước miếng.

“Thường Hạo, ngươi lại ăn vụng nữa!” Tô Nặc Ý từ trong phòng bếp truyền đến một tiếng cảnh cáo.

Tay đang cầm đũa của Thường Hạo cứng đờ, cay đắng đặt đĩa xuống, sau đó quay đầu hằn học liếc mắt nhìn ba người trên sô pha, vẻ uy hϊếp.

Ba người ngồi trên ghế sô pha khinh thường hành động vô liêm sỉ của Lão đại.

“Tiêu Duẫn, vào dọn món ăn đi.” Tô Nặc Ý lên tiếng.

Ai đó ngồi trên sô pha vẫy đuôi, vui vẻ trả lời rồi chạy vào bếp, mặc kệ những ánh mắt ghen tị phía sau.

Trong mắt họ, một công thức đã ăn sâu từ lâu.

Bê các món ăn = được ăn vụng = ăn một mình

Vì vậy, khi Tiêu Duẫn chỉ mang ra một nửa đĩa thịt bò sốt tiêu, mặt ai cũng đen như đít nồi.

“Sao cậu không bị sặc chế luôn đi!” Thường Hạo trừng mắt nhìn Tiêu Duẫn.

Tiêu Duẫn bĩu môi.

Thường Hạo nhìn đĩa thịt bò kho tiêu đã mất hơn nửa trên đĩa, vẻ mặt buồn bã.

"Sao vậy? Ăn thôi." Tô Nặc Ý mặc tạp dề bước ra khỏi phòng bếp, khó hiểu nhìn đám người với vẻ mặt khác thường.

Ngao Thành đứng dậy, nhìn Tiêu Duẫn một cái nhìn ghét bỏ rồi đi vào phòng bếp dọn tiếp bữa tối.

Bàn ăn tuy rằng có ít món hơn rất nhiều, nhưng ngoại trừ Tô Nặc Ý động đũa, những người khác trên bàn đều chỉ uống vài ngụm canh.

Tô Nặc Ý ăn xong nhanh đã sớm rời bàn ăn, đi ra ngoài làm việc riêng.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, mọi người trong bàn liền xông tới sau khi đảm bảo Tô Nặc Ý sẽ không quay lại nữa ... liếʍ đĩa.