Chương 3: chạy trốn

Tô Nặc Ý đang lang thang trên phố, không biết làm cách nào có thể thoát khỏi lực đạo kiềm chế bất ngờ và khủng khϊếp của Đoạn Trừng, Tô Nặc Ý hoảng sợ bỏ chạy khỏi nhà, chạy như điên, cho đến khi bỏ chạy đến một con phố hoàn toàn xa lạ. .

Anh ngơ ngác nhìn lên, nhưng chân không biết phải đi đâu.

Căn nhà là do Đoạn Trừng thuê cho anh, vì vậy anh không có lý do gì để gọi cảnh sát đến để đuổi tên điên kia đi.

Đoạn Trừng nói thích hắn? Thích một lão nam nhân như anh?

Đoạn Trừng bị điên, hay là Tô Nặc ý mình phát điên mới xuất hiện ảo giác kỳ quái này?

Một năm, hai năm, gần ba năm, anh và Đoạn Trừng đã xem như quen thuộc, Tô Nặc Ý biết nhà của Đoạn Trừng rất giàu, nhưng bởi vì cậulaf con một nên tính cách cũng ít nhiều có chút tự kỷ. Nhưng cái này cũng có thể bị hiểu thành ôn nhu. Cậu ấy trẻ tuổi, đẹp trai nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, tính tình dịu dàng, nữa sinh thích cậu ấy cũng có thể lấy hàng trăm làm đơn vị. Tựa như bây giờ Tô Nặc Ý, người luôn không quan tâm tới đời tư của người khác cũng có thể kể ra mấy cái tên của nữ sinh thích cậu ta.

Tình bạn mặn nồng của họ có lẽ cứ thế mà trôi qua.

Nhưng giống như đột nhiên bị ai đó lấy làm trò đùa, Đoạn Trừng lại ... nói những câu như vậy, thật là ... hoang .

Anh không nghĩ rằng bản thân có nhiều điểm đặc biệt có thể thu hút một thiếu niên trẻ và giỏi thay đổi xu hướng tính dục của mình, huống hồ anh và cậu ấy cũng không đến mức độ sống không thể tách rời.

Điều này càng làm cho Tô Nặc Ý đang tức giận ngoài ý muốn còn nhiều thêm một tia nghi hoặc.

Giữa trưa hè, không khí nóng như đông cứng lại trong không gian đặc quánh, con đường nhựa nóng nực thi thoảng bị những chiếc xe chạy qua và những bước chân chậm chạp, để lại một sự buồn tẻ và đơn điệu lặp đi lặp lại.

Tô Nặc Ý đột nhiên cảm thấy có chút không thở nổi, ở thành phố ngột ngạt này, anh chỉ là một người đàn ông rất bình thường, cả đời làm việc chăm chỉ ở một công ty nhỏ vô danh, giống như tất cả những nhân viên nhỏ sống ở cấp dưới, cùng tuổi. 30 tuổi, anh ta vẫn đang phải vật lộn với vấn đề nhà ở, và ngay cả mong muốn bình thường nhất là lấy vợ sinh con cũng trở thành một thứ hi vọng xa vời trong thế giới hiện thực đầy vật chất này.

Anh thấy tịch mịch, cần người đi cùng quãng đường đời này thì Cố Ly, một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học xuất hiện trong cuộc đời anh, bọn họ đều là sâu, kiến

ở thành phố này nên anh đề xuất hẹn hò. Họ đến với nhau một cách tự nhiên. Bởi vì Tô Nặc Ý là người bắt đầu trước, mang nỗi lo lắng về sự già đi và sợ hãi sự cô đơn nên điều duy nhất anh có thể làm là ép mình yêu thương, cưng chiều và bao dung Cố Ly, nếu không phải vì tính tình hắn quá mức cố chấp có lẽ anh và Cố Ly thực sự sẽ đến với nhau.

Nhưng là, không óc nếu như phải không?

Tô Nặc Ý đã hai mươi tám tuổi, nhưng phải dựa vào Đoạn Trừng kém hắn chín tuổi giải quyết vấn đề nhà ở của mình, hắn không biết mình nên làm gì cũng không biết phải làm sao. Anh cũng không biết mình còn có bao nhiêu ba năm để bồi nữ nhân nữa. Anh muốn cưới vợ, sinh con rồi nuôi con rồi yên bề gia thất.

Thế nhưng là không ai có thể thành được ước mơ nhỏ bé đó của anh.

Tô Nặc Ý thậm chí còn tưởng rằng nếu anh là nữ nhân, như vậy nhất định sẽ đối với người có xuất thân cao quý như Đoạn Trừng, làm người thứ 3 cũng không thành vấn đề, chỉ, Tuy nhiên, suy cho cùng, anh cũng không phải phụ nữ, vì vậy anh không thể làʍ t̠ìиɦ nhân. Anh chỉ muốn lao động bình thường đến khi chết, muốn có người phụ nữ nguyện vì anh sinh con đẻ cái, nhưng có lẽ người phụ nữ ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời anh.

Tô Nặc Ý đầu óc hỗn loạn chạy đến ngân hàng, lấy hết tiền tiết kiệm ra, ném đi điện thoại di động và thẻ SIM, lúc tỉnh lại, xe lửa trên đường ray phát ra tiếng ầm ầm giống như máy kéo, không khỏi thở dài, cuối cùng dừng lại, Tô Nặc Ý còn không biết nơi này là đâu.

Sau đó, tiếng ầm ầm qua đi, Tô Nặc Ý đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ cùng với số tiền tiết kiệm duy nhất là 115.000 tệ.

Đây coi như là chạy trốn sao? Tô Nặc Ý nhếch lên khóe môi giễu cợt hình ảnh người đàn ông đang bị phản chiếu trên tấm biển ở trạm chờ.

“Thúc, cho tôi mượn hai trăm đi” một cậu nhóc khoác tay lên vai Tô Nặc Ý.

Tô Nặc Ý hoàn hồn quay đầu lại, nhìn thấy bốn gương mặt trẻ tuổi đầy ác ý.

Tô Nặc Ý vén tóc mái, môi mỏng kéo ra một đường cong, "Ngươi xác chỉ có hai trăm?"

“Hả?” Người thanh niên đặt tay lên vai Tô Nặc Ý hoàn toàn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, sửng sốt một chút rồi lưu manh nói: “Đại thúc muốn cho chúng ta bao nhiêu tiền ?

“Tôi cho các cậu năm nghìn tệ, thu lưu tôi một tháng được ?” Tô Nặc Ý cười nói.

Thanh niên cảnh giác liếc hắn một cái, rút

tay về, hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

“Xã hội đen chứ sao.” Tô Nặc Ý suy nghĩ một chút, sau đó cười như không cười nói: “cấu không cho rằng tôi là đặc vụ ngầm của cảnh sát nhân dân đúng không?

Thanh niên khinh thường nhìn Tô Nặc Ý từ đầu đến chân, " Cớm ngầm đã sớm nghỉ hưu ở tuổi của thúc rồi."

Tô Nặc Ý cũng không giận chút , "Vậy ngươi có muốn thu lui ta ?"

Thanh niên quay đầu nói nhỏ với ba người một tiếng, sau đó quay đầu lại nói với Tô Nặc Ý, "Được rồi, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi chết cũng đừng tới tìm chúng ta."

Tô Nặc Ý không bác bỏ cười cười, từ trong túi xách lấy ra ba mươi tờ một trăm, "Đây là tiền đặt cọc."

“Hừ.” Người thanh niên cầm lấy xấp Nhân dân tệ mỏng manh từ trong tay Tô Nặc Ý nhét vào trong túi, “Này, chú ơi, đi cùng chúng tôi đi .”

Tô Nặc Ý vươn tay ra hiệu làm ý tứ xin mời.

Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, ngẩng mặt lên bước tới.

“Lão đại, chúng ta đưa người lạ về không tốt đâu?” Người thanh niên có mái tóc màu vàng nổi bật thì thào, nói xong quay đầu liếc nhìn người đàn ông phía sau.

Thanh niên trừng mắt, "Đừng nói nhảm nữa, dù sao cũng chỉ là lão , nếu thật sự dám giở trò gì, Lão Tử sẽ đâm chết hắn!"

Tô Nặc Ý nhướng mày, vừa quay đầu đi thì người thanh niên kia quay lại nhìn mình, làm bộ như không nghe thấy gì.

Thật sự là xã hội đen nha, Tô Nặc Ý cụp mi xuống, che dấu tất cả cảm xúc trong mắt.