Chương 2: gặp quỷ

Sau khi đóng cửa lại, Tô Nặc Ý thả mình xuống giường lớn mềm mại, đầu giường chất thành đống đủ loại thuốc cảm tác dụng nhanh rẻ tiền, kể từ trận mưa đêm đó, Tô Nặc Ý liền phát sốt, nguyên lai là sốt cao. kéo dài nửa tháng, rốt cục hạ sốt sau khi Tô Nặc Ý điên cuồng nhét mấy viên thuốc vào miệng suốt nửa tháng, trên tủ còn có rất nhiều loại thuốc, đã hết hạn sử dụng, chỉ cần là tìm ở nha tới, Tô Nặc Ý đều nhét vào trong miệng.

Kỳ diệu thay, con gián Tô Nặc Ý lại không bị cách uống thuốc chết người này làm đến chết!

Tô Nặc Ý đạp bay dép lê, vùi đầu vào chăn bông dày.

Kỳ thật anh có thể tha thứ cho Cố Ly, dù sao bọn họ cũng yêu nhau được hai năm, có thể bao dung cô, tha thứ cho cô, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng liệu họ có còn hạnh phúc?

Nhưng mà anh cũng biết rõ ràng không thể tha thứ, dù sao cũng là người đi bên nhau cả đời sau này, có tha thứ hay không cũng không thể nói trước được. là một người trưởng thành. Một khi nói ra lời chia tay tùy hứng của một bên thì còn có cái gì đáng để duy trì đâu?

Nếu bây giờ đã đồng ý chia tay, thì liền không nên can thiệp mạnh mẽ vào cuộc sống của người kia.

Tô Nặc Ý cố chấp suy nghĩ.

"Cần gì phải lấy nhiều cớ như vậy để bớt áy náy vì có lẽ rằng tình yêu này là chưa đủ nhiều..."

Điện thoại vang lên hai lần, Tô Nặc Ý nhấc máy, giọng nói ôn của Đoạn Trừng từ loa điện thoại truyền đến.

"Không sao chứ?"

“Ngày mai anh qua đây giúp tôi đi, mấy ngày nay xảy ra thật nhiều chuyện.” Vùi đầu vào trong tấm chăn mềm mại, giong nói của Tô Nặc Ý có chút buồn bực.

“Được rồi, chuyện đó.” Đoạn Trừng dừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới thận trọng nói: “Ngày mai em có chuyện muốn nói với anh.”

Tô Nặc Ý ậm ừ, sau đó cúp điện thoại, bên ngoài cửa sổ lớn kiểu Pháp, tầng tầng lớp lớp đèn neon rực rỡ thắp sáng màn đêm.

Yên lặng nằm trên giường, nửa ngày sau anh mới miễn cưỡng lười biếng trở mình, nheo mắt nhìn thế giới cách một ô cửa kính.

Những tấm rèm trắng như tuyết rủ xuống từng lớp khiến cả căn phòng trở nên yên tĩnh và nhẹ nhàng lạ thường.

Thanh niên tuấn tú ngồi trên sàn gạch lạnh lẽo, chân dài duỗi ra, Tô Nặc Ý đang nằm ngửa trên mặt đất hút thuốc, giữa ngón tay với khớp xương rõ ràng kẹp một điếu thuốc rẻ tiền, tàn thuốc màu đỏ sậm đang bốc khói ám mùi lên tường, trên khuôn mặt thanh thoát của anh, một vài sợi tóc không tự chủ rủ xuống, không buồn nhấc điếu thuốc lên điếu thuốc trên tay.

Thiếu niên từ bên cạnh nhìn anh, trong lòng ngứa ngáy như bị kiến

cắn vào tim, cảm giác ngứa ngứa, muốn vươn tay giúp anh vén những lọn tóc ra sau tai, nhưng cuối cùng vẫn là không có thêm động tác nào.

Tô Nặc Ý trâm thấp ho hai tiếng, quay mặt lại nhìn thiếu niên, trong đôi mắt đen dài hẹp tính mịch như không đáy.

“Đoạn Trừng, tôi cùng Cố Ly chia tay.” Tô Nặc Ý phá vỡ sự tịch mịch.

"." Đoạn Trừng gật đầu, " Em biết."

“Tôi nghĩ muốn nghỉ việc, đến thành phố khác để yên tĩnh một chút.” Tô Nặc Ý hít một hơi khói thuốc, rồi ấn tàn thuốc còn một đang cháy vào bức tường trắng như tuyết.

Đoạn Trừng nhìn hắn, không khỏi nhíu mày, "Bao lâu?"

“Tôi chưa nghĩ tới.” Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc khác, châm lửa và kẹp nó, nhưng không hút, để cho mùi thuốc lá khô rẻ tiền khuếch tán trước mắt.

Gió sáng sớm thổi qua cửa sổ nhanh chóng lấy đi nhiệt độ trên da thịt, Đoạn Trừng nhìn bóng lưng đơn bạc của người đàn ông trước mặt, áo sơ mi mỏng manh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đoạn Trừng cử động thân thể cứng ngắc, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cắn răng, vươn cánh tay thon dài ôm lấy eo Tô Nặc Ý, cảm giác được thân thể trong lòng đột nhiên cứng ngắc, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Nặc Ý, để em đi với anh, được không? "

Tô Nặc Ý quay đầu lại, một vẻ kỳ lạ bao phủ khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhìn thấy Đoạn Trừng trong chiếc áo phông cộc tay màu xám dưới ánh ban mai, ngực và bờ vai cường tráng dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy nam tử ôn nhu trầm mặc trước mặt, anh hơi đỏ mặt . Nét mặt của cậu phản chiếu vẻ đẹp của tình yêu dưới ánh nắng.

Tô Nặc Ý cười lạnh ấn tàn thuốc đang cháy lên cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên.

Đoạn Trừng gắt gao siết chặt cánh tay.

“Buông ra.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Đoạn Trừng chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu, "Không." Chậm rãi áp đôi môi mình vào, si mê thì thào , "Nặc Ý, em thích anh."

Tô Nặc Ý vươn tay muốn đẩy hắn, nhưng Đoạn Trừng không nhúc nhích chút .

“Nặc Ý, em thích anh” Lặp đi lặp lại một cách cố chấp, Đoạn Trừng cúi đầu ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của Tô Nặc Ý.

"Ba-----"

Dấu tay năm ngón màu hồng chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Trừng, Đoạn Trừng không có một chút bất ngờ do dự nào, một mực hung hăng găm cắn đôi môi Tô Nặc Ý.

Tô Nặc Ý tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lại vươn tay muốn đánh, nhưng lại bị Đoạn Trừng ôm chặt lấy, lăn hai trên mặt đất, cánh tay Nặc Ý bị Đoạn Trừng đè xuống đất, trong mắt hắn lộ ra sự bướng bỉnh cuồng nhiệt.

“Nặc Ý, em thích anh!” Đoạn Trừng rời khỏi môi Tô Nặc Ý, thở hổn hển gầm lên.

"Đoạn Trừng, ngươi con mẹ nó phát điên rồi à , tin hay không Lão Tử ..." Lời nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, một nụ hôn lại rơi xuống, tràn ngập, cùng hương thơm lạnh lêox của Đoạn Trừng.

“Nặc Ý, em thích anh.” Đoạn Trừng ngẩng đầu, giọng nói trở nên nhỏ bé yếu ớt, dưới lông mi dài, khóe mắt ngưng tụ một giọt chất lỏng trong suốt, tựa như sắp rơi xuống cùng lời nói. Thanh âm của hắn trở nên khẩn thiết và hèn mọn "Đừng từ chối em, được không ?"

Chất lỏng ấm áp trượt xuống gò má phải lạnh như băng của Tô Nặc Ý, Tô Nặc Ý đột nhiên sững người, dừng lại tất cả giãy dụa, nhìn cảm xúc nồng đậm trong mắt Đoạn Trừng.

"Đừng từ chối tôi, Nặc Ý, em thích anh mà."