Chương 20.1: Đặc quyền

Trần Quảng Bạch mỗi ngày đều sống trong tiếng đàn, ngủ trong tiếng đàn, không thể nói là tốt, bởi vì hắn đều “chào cờ” cùng mộng xuân trên phím đàn đen trắng.

Mà đầu sỏ gây tội lại tối ngủ trễ sáng dậy sớm không ngừng nghỉ một chút nào. Cô đã tiến bộ vượt bậc, Du Ải đã nhận xét thế.

Đáng tiếc chạng vạng lại phải về trường, Trần Gia buồn ngủ một lát lại lên tinh thần, dù sao sau đó mỗi ngày đều có thể về nhà. Du Ải để ý biểu cảm của cô, nghĩ thầm đứa trẻ vẫn là đứa trẻ, cái gì cũng viết lên mặt.

Khi tan học Trần Gia có chút không nỡ, khai giảng là sẽ kết thúc học bổ túc, mẹ cô đã sớm liên lạc với gia sư.

Trần Gia đột nhiên nhớ tới mình chưa hỏi Du Ải ở trường nào, từ biệt như vậy cũng không biết còn có duyên gặp lại không. Vì thế Trần Gia vội vàng dừng bước chân đang xuống lầu lộn trở lại phòng học hỏi cậu: “Thầy Du, lúc trước thầy nói thầy đang đi học, thầy học trường nào vậy ạ?”

Du Ải đang dọn phòng học ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười: “Học viện âm nhạc trung ương.”

-

Danh hiệu học sinh nghệ thuật làm Trần Gia cảm thấy tự hào đã lâu chưa có, như tâm trạng hồi tiểu học lên sân khấu lãnh thưởng vậy. Cô có thể dễ như trở bàn tay nhận được giấy xin nghỉ của chủ nhiệm lớp, có thể rớt mấy môn Toán Văn Anh quan trọng chương trình học, có thể không học tiết tự học buổi tối tốn thời gian…

Trần Gia dần dần bị lạc trong những đặc quyền đó, cho đến khi thành tích tháng xuống dốc không phanh.

Cô nắm chặt phiếu điểm trong tay có chút vô thố, còn chưa theo kịp lời chủ nhiệm lớp phân tích, nào là cô trượt bao nhiêu môn, rớt xuống hạng bao nhiêu. Nước mắt cô liền rơi xuống tờ giấy nhỏ, dần dần thành dấu vết xấu xí như da bị đồi mồi, rất chói mắt.

“Tuy chương trình học nghệ thuật cũng quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn phải xem thành tích thi đại học, nhưng theo tình trạng hiện tại của em, cô thấy rất nguy hiểm.” Chủ nhiệm lớp thấy hai mắt cô đẫm lệ, hoàn toàn không dao động, lạnh nhạt phân tích hiện thực.

Trần Gia lòng tự trọng từng chút bị nghiền nát.

Sau khi thất hồn lạc phách về nhà, cô chạm lên piano, mà nó cũng như cô, cả người ủ rũ cực kỳ.

Trần Gia vừa hổ thẹn vừa thương tâm, những nốt nhạc trên bản nhạc phổ biến thành những con điểm đáng xấu hổ.

Cô ngừng lại.

Gia sư nhíu mày khắc nghiệt nói: “Em còn cần luyện tập nhiều, khóc cũng vô dụng, nếu lựa chọn con đường này thì em phải đi đến cùng.”

Trần Gia đột nhiên rất nhớ Du Ải dịu dàng, cô liếc khuôn mặt tuấn tú của gia sư một cái, đột nhiên hô to: “Em không học nữa!”

Gia sư bị cô làm cho hoảng sợ, vừa muốn nói chuyện liền thấy Trần Gia đã đứng dậy chạy ra cửa, tốc độ mau đến mức làn váy phồng lên thành nụ hoa rồi lại vội vàng rơi xuống, dán lên cặp đùi mảnh khảnh trắng trẻo, giống như thiếu nữ đang nhảy điệu ba lê.

Y có chút tức giận, vì đã quen học viên ngoan ngoãn nghe lời nên trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng Trần Gia phản nghịch.

Nhưng vì trách nhiệm của nghề giáo làm y ngồi tại chỗ ngây ngốc đến giờ dạy học kết thúc mới rời đi. Khi lái xe đi ngang qua bồn hoa tròn, y thấy Trần Gia đang cô đơn ngồi trên ghế, dáng vẻ có chút chói mắt, y tình nguyện nghĩ do cô trẻ tuổi nên còn lỗ mãng.

Trần Gia khi sắc trời tối xuống mới thong thả dạo bước về nhà, bất ngờ vì mẹ Trần không chỉ trích cô, không biết là bởi vì gia sư không mách lẻo hay là mẹ Trần không rảnh bận tâm.

Trong nhà trống không, ngay cả bảo mẫu cũng không thấy bóng dáng, Trần Gia một mình bình tĩnh lại cảm xúc, cuối cùng giống như bóng cao su bay hơi khô quắt nằm ở trên giường, trong lòng buồn bực khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ngực dường như bị gió lùa từ bốn phương tám hướng cướp đoạt, Trần Gia thế nhưng cực kỳ nhớ cái ôm của Trần Quảng Bạch.

Mà suy nghĩ này lại làm cô thống khổ.

Trần Gia lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Du Ải, ý muốn loại Trần Quảng Bạch ra khỏi đầu.

Thế mà ngữ điệu Du Ải lại mang theo sự vui vẻ: “Em nhớ số điện thoại của anh thật.”

“Vâng.” Trần Gia ong ong đáp lời.

Du Ải nghe ra cảm xúc cô nên hỏi: “Người bạn nhỏ sao thế?”

Trần Gia mũi đau xót: “Em thi rớt rồi.”

Du Ải tưởng có chuyện lớn gì, cười trêu ghẹo: “Buồn vì thi rớt hay vì giáo viên chê?”

Trần Gia bị hỏi đến sửng sốt.

Du Ải vẫn cười, chế nhạo nói: “Chẳng lẽ là khổ sở thi không đậu học viện, sẽ không gặp được anh?”

“Không phải đâu!” Trần Gia lập tức phản bác, tai không chịu khống nóng lên.

“Ha ha ha, đừng buồn, lần sau nỗ lực là được. Đã khuya rồi, em sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, thầy ngủ ngon.”

Du Ải chỉ ra chỗ sai: “Bây giờ anh không phải thầy em.”

“Vậy thì…” Trần Gia một đốn, “Đàn anh Du ngủ ngon!”

Du Ải vừa vui vừa buồn mà thở dài: “Đàn em Trần ngủ ngon.” Câu “Gia Gia ngủ ngon” bị nuốt vào trong bụng.