Chương 17.3: Chuột

Có khóa học piano, kỳ nghỉ hè của Trần Gia cũng coi như phong phú. Trần Quảng Bạch hiển nhiên càng phong phú hơn, Trần Gia đã vài ngày chưa gặp hắn.

Hôm nay Trần Gia tan học trở về, hiếm thấy ba mẹ Trần, Trần Quảng Bạch đều có ở nhà, Trần Gia theo thứ tự chào: “Ba mẹ anh.” Lười nhác xỏ dép lê đi tới phòng bếp lấy kem.

Mẹ Trần nhìn theo cô, chờ cô tiến vào phòng bếp, bà mới vội vàng nói hai câu kết thúc đề tài phía trước: “Trước đừng nói cho em con, tìm lúc nào thích hợp hãy nói.”

Trần Quảng Bạch không tỏ ý kiến, thất thần nhìn trận bóng. Còn ba Trần thì uống trà.

Ba người mang ý xấu im miệng không nói. Mẹ Trần một bên áy náy một bên lại cảm thấy đương nhiên, con gái bây giờ còn nhỏ, cầm tiền cũng vô dụng, mà con trai sắp đi Bắc Kinh vào đại học, một người đến từ nơi khác cần có cái gì đó để dựa vào; còn ba Trần thì tự an ủi mình, chờ con gái tốt nghiệp, thì sẽ cho y vậy; mà Trần Quảng Bạch cứ thất thần, nghĩ như thế nào đưa số tiền này cho Trần Gia.

Trần Gia tùy tiện ăn kem đi dạo phòng khách, nhạy cảm cảm thấy được không khí có chút quái dị.

Vừa định hỏi, bảo mẫu đã nói: “Ông chủ bà chủ, có thể ăn cơm rồi ạ.”

“Tôi biết rồi.” Mẹ Trần trả lời.

Trần Gia vốn dĩ chưa ngồi xuống, bởi vậy nên đi lên trước, ba mẹ Trần Trần Quảng Bạch theo thứ tự đi phía sau. Mấy người đồng thời ngồi xuống, Trần Gia nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú thì thèm nhỏ dãi, đem nửa cây đồ ăn trong tay tùy tiện đưa cho Trần Quảng Bạch ngồi đối diện, Trần Quảng Bạch thuận tay tiếp nhận gác ở mâm.

Ba Trần đột nhiên quát lớn: “Làm gì đó!”

Trần Gia dừng đũa khó hiểu: “Con làm sao?”

“Không muốn ăn thì ném thùng rác!

Trần Gia ủy khuất, trước kia cô và Trần Quảng Bạch quậy cũng không thấy ông nói đâu.

Không dám cãi, cô đi trợn mắt với Trần Quảng Bạch, không khéo lại bị ba Trần thấy, ông đập bàn lên giọng: “Đi ra ngoài!”

“Ba!” Trần Quảng Bạch nhíu mày.

Mẹ Trần hoà giải: “Thôi thôi, ăn cơm đi.”

Rõ ràng thẹn với con cái, lại nhịn không được làm ra hành động tạo uy nghiêm cho mình, tự xem việc mình thiên vị là điều đương nhiên để được yên tâm thoải mái, lấy điều này an ủi mình không làm sai —— cha mẹ cùng con cái vốn là quan hệ trên dưới bất bình đẳng. Con cái phải phụng dưỡng lại cha mẹ - người đã sinh mình ra, còn cha mẹ lại không cần yêu thương con cái hết mực, giống như sinh bọn họ ra đã là sự thương xót cùng khoan dung lớn nhất rồi.

Trần Quảng Bạch nhìn chăm chú khuôn mặt ảm đạm của Trần Gia cảm thấy đau lòng, nên hắn bình tĩnh nói một câu nhưng lại tạo nên sóng gió: “Ba mẹ, tiền đó đưa cho em đi.”

Mâu thuẫn xảy ra trên bàn cơm. Bảo mẫu sớm trốn vào phòng, dán lên cửa lắng nghe câu chuyện khó xử của mỗi nhà.

Ly bàn hỗn độn, ba Trần phất tay áo bỏ đi, còn mẹ Trần mỏi mệt, Trần Quảng Bạch an ủi Trần Gia, mà Trần Gia khóc không kềm chế được.

Thì ra là sau khi bà Trần Gia qua đời, ba mẹ Trần liền xuống tay bán nhà ở nông thôn đi, mấy ngày hôm trước mới ra tay, bọn họ bàn bạc xong thì quyết định đưa số tiền này vào tài khoản tiết kiệm của Trần Quảng Bạch.

Trần Gia cũng không phải để ý số tiền đó, cô chỉ là phẫn nộ vì sự không công bằng, nhưng lăn qua lộn lại chỉ nói được một câu gào rống “Ba mẹ bất công!”. Lọt vào trong tai cha mẹ lại biến thành cô ngang ngược, bọn họ trách cô tính toán chi li không hiểu chuyện, còn nhỏ mà chỉ biết tiền tiền, nuôi cô có ích gì…

Ngắn ngủn mấy câu liền khiến giá trị Trần Gia không còn một xu, trước kia khi nghe thấy mấy lời này cô sẽ lúng túng xấu hổ, hiện tại chỉ cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ.

Rốt cuộc là ai đúng ai sai?

Không nghĩ tới đúng và sai chỉ là một thứ giả tạo: Chuột trộm gạo của con người, con người nói nó gian xảo; mà con người trộm mật ong của ong mật, thì lại khen ong mật siêng năng.

Trần Gia sau này mới suy nghĩ cẩn thận, đúng sai chỉ có ông trời mới biết, cô có thể là chuột, cũng có thể là ong mật.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~h