Chương 17.1: Đến lớp học đàn

Tháng tám, mùa hè nóng bức, Trần Gia khó khi có hứng thú ra ngoài, cả ngày ở trong nhà ăn uống.

Mẹ Trần không quen nhìn cô lười nhác nên bà ra lệnh nói: “Để mẹ đăng ký cho con học đàn.”

Trần Gia không chịu: “Con không muốn.”

Mẹ Trần trừng cô, nhấc điện thoại lập tức đăng ký: Ngày mai liền bắt đầu đi học, 8 giờ đến 10 giờ sáng.

Trần Gia tức giận đến mức một ngụm cắn miếng kem, hàm răng nháy mắt vừa lạnh vừa mềm khiến cô run lập cập, món kem mùa hè côyêu nhất cũng trở nên chua xót khó ăn.

Buổi sáng hôm sau Trần Gia ngáp, đánh giá hiện tại xuất phát đến chỗ học đại khái sẽ tới lúc 9 giờ, đi trễ 30 phút cũng không tồi. Nào biết sớm đã có tài xế chờ ở bên ngoài, cung kính gọi: “Trần tiểu thư.”

Trần Gia chui vào trong xe nghĩ, mẹ thật là dụng tâm, phá lệ cho cô đi xe có tài xế riêng. Ba mẹ cô đều làm chính trị, địa vị đặc thù, không thích tiêu xài mà phỉa khiêm tốn, vì sợ bị người khác nói này nói kia.

Trần Gia chậm rãi nhai sandwich, ở ngoài cửa sổ liếc thấy Trần Quảng Bạch chạy bộ buổi sáng trở về, thầm mắng: Tên thần kinh, nóng thế mà còn chạy bộ buổi sáng, bị cảm nắng cho coi.

Nghĩ đến chuyện hắn bị cảm nắng thì cô lập tức cao hứng không chịu nổi—— bị cảm nắng thì sẽ không có chuyện kia...

Sau một lúc lâu, cô đã tới chỗ học đàn, là một căn nhà có diện tích tầm trung được xây dựng để huấn luyện, cửa sổ lớn trong suốt sát đất cho phép người bên ngoài liếc mắt một cái đã thấy hết những nhạc cụ xinh đẹp bên trong.

Trần Gia đứng bên ngoài hoảng hốt một chút, đây đại khái chính là sự quyến rũ của nghệ thuật, bởi vì nhạc cụ xinh đẹp, nên phảng phất giống như người đàn chúng cũng đẹp như vậy.

Trần Gia đẩy cửa đi vào, bên trong cách âm rất tốt, âm thanh từ các loại đàn tức khắc lọt vào tai nhưng chúng không khó nghe. Có cô gáidáng người cao gầy mỏng như giấy chào đón, mỉm cười hỏi: “Em tới đăng ký học sao?”

Trần Gia vội từ trong túi lấy ra một tờ giấy, mặt trên viết tên giáo viên mẹ nói với cô, cô nói: “Em tìm giáo viên Du Ải.”

Tầm mắt đánh giá của cô gái có một chút trọng lượng: “Giáo viên đang ở trên lầu, để chị dẫn em đi.”

Trần Gia gật đầu, nâng bước đi theo. Cô gái hỏi: “Em đăng ký học với giáo viên Du sao?”

“Vâng.” Trần Gia tâm trạng không tốt, nên không muốn nói chuyện phiếm, chỉ muốn nhanh kết thúc.

Tới lầu hai thì tiếng nhạc lớn hơn chút, Trần Gia hỏi: “Cô Du đang dạy ạ?”

Cô gái đáp: “Không có.”

Trần Gia thất vọng thở dài, xem ra giáo viên đang chờ cô rồi.

Đi đến góc hành lang dài, cô gái khom lưng gõ cửa: “Thầy Du, học viên thầy tới rồi.”

“Vào đi.” Bên trong đáp.

Thế nhưng là giọng nam! Trần Gia xem tên còn tưởng rằng là cô giáo chứ (bên Trung không phân biệt là cô giáo hay thầy bên mình mà nói chung là giáo viên, nên nữ chính mới nhầm).

Mở cửa đi vào, Trần Gia bị ánh sáng bên trong làm chói mắt, cô chớp mắt hai cái để thích ứng mới nhìn vào trong.

Du Ải ngồi bên cửa sổ, thầy trẻ quá, nhìn chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, cực kỳ đẹp trai, mặc bộ đồ thuần trắng, khí chất trác tuyệt, cậu mỉm cười đi đến chỗ cô.

Trần Gia nháy mắt biến thành bé ngoan: “Chào thầy, em là Trần Gia.”

“Thầy biết rồi, lại đây đi.” Tiếng nói rất trong, không trầm giống Trần Quảng Bạch, nghe cực kỳ dễ nghe.

Trần Gia quay đầu lại nhìn, cô gái đó sớm đã đóng cửa rời đi.