Chương 16.2

Trần Quảng Bạch trước đưa Lưu Tuấn Chi với Thẩm Kha về nhà, tiếp theo chạy vào bãi đỗ xe ngầm một trung tâm thương mại.

Sau khi xuống xe hắn vòng đến ghế phụ mở cửa, Trần Gia còn đang giận không chịu xuống, liếc hắn nói: “Làm gì?”

“Ăn cơm.” Trần Quảng Bạch đáp.

Trần Gia nghe được từ “Ăn”, thì phản ứng kịch liệt rống lên: “Em không ăn!” Tay còn đi đẩy hắn.

Trần Quảng Bạch làm bộ khom lưng muốn ôm cô, Trần Gia quay đầu mạnh nên đυ.ng phải cái đầu gần sát của hắn. Khi hắn còn chưa phản ứng lại thì cô chui ra, vội vàng sang chỗ khác.

Trần Quảng Bạch là đói bụng thật, cô đi rồi một lát thì hắn mới kéo cô lại: “Thôi, ăn xong rồi tức tiếp.”

Trần Gia đóng cửa xe, không tình nguyện đi theo hắn tới cửa vào.

Đi vào nhà hàng Hàn, Trần Gia đang bực bội đã mỉm cười, nhưng phát giác Trần Quảng Bạch đang nhìn mình thì lập tức nghiêm lại.

Trần Quảng Bạch tự nhiên dời mắt, vừa đi vừa nói với người phục vụ bên cạnh: “Lẩu kim chi, mì trộn tương, cơm trộn thịt bò, canh hải sản, cảm ơn.”

Còn chưa ngồi xuống đã chọn đồ ăn xong, nên Trần Gia chạy đi lấy trà lúa mạch.

Rót ra hai ly, Trần Gia đưa một ly cho Trần Quảng Bạch.

Trần Quảng Bạch làm bộ không thấy đôi mắt gian xảo của cô, tiếp nhận uống một ngụm, lần này là nước sôi thêm nước chua, so vớinước tương thêm đường hồi trước tốt hơn rất nhiều rồi.

Trần Quảng Bạch cố ý nhíu mày, buông cái ly xuồng thì đồng thời nghe được tiếng Trần Gia làm càn cười to, làm khách xung quanh đều quay đầu nhìn.

Cô cười xong, thì hai người bắt đầu dùng bữa.

Ăn xong Trần Gia nói muốn tiêu cơm nên ép hắn đi dạo phố với mình. Đi bộ từ lầu 5, càng đi dạo càng có tinh thần.

Sau khi cảm thấy mỹ mãn Trần Gia mới nhớ tới ly nước trái cây, nên cô kêu hắn ngồi ở cửa hàng đồ uống lạnh chờ một chút. Trần Quảng Bạch gật đầu.

Trần Gia đi mua nội y qυầи ɭóŧ, nhân viên phục vụ nhiệt tình hướng dẫn hỏi cô kích cỡ màu sắc hoa văn, mà miệng giống như có gắn loa phát thanh. Trần Gia nóng tai vội vàng tiếp nhận hai bộ nhanh chóng tiến vào phòng thay đồ.

Nhân viên ở bên ngoài lải nhải: “Chị muốn em vào giúp chị mặc không ạ? Vừa không ạ? Chị có muốn đổi cái lớn hơn không?”

Trần Gia luống cuống tay chân mặc thử, phiền quá đi, cô rất muốn kêu nàng đừng nói nữa, cô sợ Trần Quảng Bạch nghe thấy.

Hai cái đều nhỏ, hơi ép chặt tạo thành đường rãnh thật sâu. Trần Gia ở bên trong nhỏ giọng hỏi: “Có loại lớn hơn không?”

“Có! Để em đưa cho chị.”

Nhân viên liền tiến vào nửa người, Trần Gia vội vàng che lại ngực.

Nhân viên cười hiểu rõ: “Cô gái thẹn thùng cái gì? Em thấy nhiều rồi.” Nhìn một cái đã biết size cô, “Bộ này hơi chật, mùa hè dễ nổi mềđay, để em chọn cho chị size phù hợp.”

Nhân viên nói xong thì đi ra ngoài, mặt Trần Gia đã đỏ thành một mảnh.

Cuối cùng cũng mua được cái hợp với mình, cô cầm theo túi mua hàng đi tìm Trần Quảng Bạch, Trần Quảng Bạch quét mắt túi giấy một cái, đứng lên muốn cầm giúp. Trần Gia một phen ấn lên ngực, không cho hắn lấy, Trần Quảng Bạch buồn cười, còn không phải là nội ysao, thế nào cũng thấy thôi.

Hắn vén màn, hai người về nhà.

Ba mẹ Trần không có ở nhà, Trần Gia chỉ Trần Quảng Bạch tùy ý đặt một đống túi xuống, nói với bảo mẫu: “Dì ơi, giúp con xả mấy đồ bên trong nha.”

Bảo mẫu gật đầu: “Có giặt không?”

“Dì xem mác đi.” Cô vừa nói vừa lên lầu, rồi cầu thang kêu xuống: “À còn có vali con nữa, dì giúp con giặt luôn nha!”

“Dì biết rồi!” Bảo mẫu đáp lời.

Bảo mẫu đi lấy những cái túi đó rồi đi vào chỗ giặt đồ. Chỉ chốc lát sau thì bà muốn mở vali cô ra, mà Trần Quảng Bạch mới từ phòng vệ sinh ra bất động thanh sắc đi lấy vali mình nói: “Của con thì không cần.”

Bảo mẫu gật đầu.

Trần Quảng Bạch cầm vali lên lầu. Hắn tắm rửa xong sau, rồi lau tóc mở vali, kiểm tra, ném những thứ cần ném mới khép lại.