Chương 14.3: Thích

Thẩm Kha trở lại phòng vừa muốn đóng cửa thì thấy bóng dáng Trần Quảng Bạch loé qua ở hành lang. Ai vậy ta? Anh Trần không phải về phòng ngủ từ sớm rồi sao?

Y không nghĩ nhiều, đóng cửa lại nằm lên giường, nói chuyện cùng Lưu Tuấn Chi một lát, chờ nàng nói mình đi tắm, y mới đứng dậy đi tắm.

Lúc tắm, y nghĩ đến bạn gái khó tránh khỏi nổi lên phản ứng sinh lý, Thẩm Kha tùy ý sục mấy lần, không kìm được hâm mộ Trần Quảng Bạch đã thành niên, có thể làm chuyện người trưởng thành.

Y vội vàng kết thúc, trong đầu lại vẫn còn nhớ đến, châm điếu thuốc, click mở khung thoại cùng bạn gái, y run rẩy một chút.

Run rẩy rất nhiều lần không dừng, Thẩm Kha bực bội vò tóc, nhất thời xúc động đã nhắn một câu: Em có thể lại đây không?

Gửi xong y lập tức hối hận, khẩn trương nhìn chằm chằm khung thoại, sau một lúc lâu mới được trả lời, là icon hai đống phân.

Thẩm Kha cười, xao động trong lòng giờ khắc này lại được vuốt phẳng: Vậy thôi, ngủ ngon, Sao Sao.

Lưu Tuấn Chi: Sao Sao, ngủ ngon ~

Thẩm Kha cười một lát, không hề buồn ngủ, tùy ý lướt danh sách bạn tốt. Ngày hôm qua mới vừa add Trần Quảng Bạch, đoạn chat hai người ngay dưới của Lưu Tuấn Chi, avatar màu đen, nick là tên viết tắt: CGB. Thẩm Kha click mở QQ Trần Quảng Bạch, không có động thái, nhưng có không ít người theo dõi bình luận, những nick đó vừa thấy đã biết là nữ sinh.

Thẩm Kha một bên cười một bên lướt, rất nhiều đều là copy paste, y trực tiếp nhảy xem trang khác. Rốt cuộc lướt đến một bình luận được Trần Quảng Bạch trả lời, đã là ba năm trước, có nick “Làm bộ không cô đơn” nhắn lại: Nam thần, anh thích ăn cái gì thế?

CGB: Kẹo dẻo.(Bản convert là "tốt nhất giai", mình hiểu là tên khác của nữ chính, nhưng thật sự mình không biết nó là gì nên mình bịa đại một món nha)

Kẹo dẻo? Kẹo dẻo ăn ngon, Thẩm Kha nhớ tới vị của nó làm y có chút đói bụng. Y nhắn hỏi Trần Quảng Bạch: Anh ngủ chưa?

Trần Quảng Bạch rep: Chưa.

Thẩm Kha: Phòng bếp ở đây có cái gì ăn không anh?

Trần Quảng Bạch: Em đi xuống nhìn thử xem.

Thẩm Kha lộn mình lên, vớt thuốc lá với bật lửa trên tủ đầu giường chạy chậm đi dưới lầu.

“Anh.” Thẩm Kha nhìn thấy Trần Quảng Bạch ngồi ở quầy bar, thay đổi bộ quần áo ngắn tay, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, hắn đang uống rượu.

Thẩm Kha bước tới, trước nhìn quén qua ly rượu mới nhìn hắn.

Trần Quảng Bạch nói: “Tới một ly?”

Thẩm Kha lắc đầu, y tửu lượng kém: “Để em xem bên trong có cái gì ăn không.” Nói xong thì đi vào trong, trước mở tủ lạnh, “Có chút đồ tráng miệng, trái cây… Anh ăn không?”

“Không ăn.”

Thẩm Kha rửa sạch quả táo rồi gặm, tới ngồi đối diện Trần Quảng Bạch, rượu thơm nồng khiến y hít hít cái mũi.

Trần Quảng Bạch cười một tiếng, đầu ngón tay chạm lên thành ly thủy tinh: “Hai người kia ngủ rồi à?”

“Chắc vậy.” Thẩm Kha đáp.

Trần Quảng Bạch gật đầu, im miệng không nói uống rượu.

Thẩm Kha thần kinh thô cũng cảm giác được tâm trạng hắn không tốt, anh em tốt đồng cam cộng khổ rót ly rượu cho mình, ý tứ là muốn uống cùng Trần Quảng Bạch, hột táo bị y ném lên gạt tàn thuốc. Bưng lên chén rượu, Thẩm Kha khí thế ngửa đầu một ngụm, cay quá! Mặt y đỏ hết cả lên.

Trần Quảng Bạch dùng ly chắn ly y: “Không uống được thì đừng uống, đi lên ngủ đi.”

Ngữ khí như người lớn nói với người trẻ.

Thẩm Kha hơi khó chịu, như chứng minh cái gì đó uống thêm hai ngụm. Trần Quảng Bạch không ngăn cản nữa, rất nhanh Thẩm Kha liền say.

Thẩm Kha bắt đầu say chóng mặt nói mê sảng: “Anh có thích ai chưa?”

Giọng nói Trần Quảng Bạch nghe vào trong tai có chút mơ hồ, Thẩm Kha lắc lắc đầu, hỏi: “Là ai thế?”

Trần Quảng Bạch miệng động đậy.

Thẩm Kha lớn tiếng hơn: “A? Ai? Kẹo?” Đầu óc giống như được đả thông, Thẩm Kha đột nhiên cười to: “Không phải là kẹo dẻo chứ? Ha ha ha ha…”

Trần Quảng Bạch ánh mắt nhu nhu, lóe lên ánh sáng giống như để tâm tư vào trong chén rượu, rượu không say mà người tự say.