Chương 14.2

Ba người trầm mặc xem phim, nhiều ít có chút thất thần.

Sau đó, Thẩm Kha cùng Trần Quảng Bạch tới.

Ba người đồng thời nhìn qua.

Trần Quảng Bạch tóc nửa ướt, quần áo mặc chỉnh tề, áo dài quần dài màu xám, che kín mít.

Thẩm Kha hai ba bước ngồi xuống bên cạnh Lưu Tuấn Chi.

Trần Quảng Bạch không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn Trình Hi hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Anh ba,” Trình Hi vội đứng lên, “Quấy rầy đến anh sao?”

Trần Gia tai vừa động.

Trần Quảng Bạch hỏi lại: “Minh biết em lại đây không?”

Trình Hi khẩn trương mà lắc đầu, nàng muốn tới tìm hắn, anh họ không cho nàng lại đây, là nàng trộm tới.

“Em trở về đi.” Trần Quảng Bạch nghiêng người, ý muốn tiễn khách.

Trình Hi cắn môi dưới chạy xuống. Cầu thang kêu thùng thùng, rất nhanh liền nghe được tiếng mở cửa đóng cửa.

Trần Gia cảm thấy đáng tiếc, Trần Quảng Bạch nếu thích Trình Hi thì tốt rồi, đi tìm Trình Hi mà yêu đương, không cần tốn sức lên người mình. Nghĩ như thế, cô tiếc hận rung chân.

Trần Quảng Bạch nhíu mày, đã đi tới, bầu không khí có chút căng chặt. Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha liếc nhau, không dám nói lời nào.

Trần Gia liếc Trần Quảng Bạch một cái, khi xem phim lại nhìn tiếp một cái, rồi phút chốc cô đứng lên, không nói một lời đi tới phòng ngủ. Trần Quảng Bạch vừa muốn ngồi xuống, thấy thế thì bước đi không ngừng, bỏ xuống một câu “Hai em sớm nghỉ ngơi đi” rồi đi luôn.

Lưu Tuấn Chi không dám khẳng định hỏi Thẩm Kha: “Bọn họ đang tức giận sao?”

Thẩm Kha cũng không rõ: “Hình như là thế…”

“Nhưng họ giận gì vậy?”

“Không biết …”

Hết phim, Lưu Tuấn Chi với Thẩm Kha trong phần nhạc kết hôn nhau nồng nhiệt.

Cùng Thẩm Kha nhão nhão dính dính một lát, Lưu Tuấn Chi rón ra rón rén trở về phòng ngủ, trong nhà chỉ có đèn đầu giường sáng lên. Nàng cho rằng Trần Gia ngủ rồi, nào biết khi tiến vào phòng tắm thì thấy Trần Gia cuộn người vùi đầu ngồi ở bồn tắm.

Nàng hoảng sợ, la lên: “Trần Gia?”

Trần Gia rầu rĩ “ừ”.

Lưu Tuấn Chi vỗ ngực đi qua: “Cậu làm gì đó? Không lạnh à.” Bồn tắm không có nước.

Trần Gia hốt hoảng ngăn nàng lại: “Cậu đừng tới đây!”

Lưu Tuấn Chi dừng bước, cho rằng cô thẹn thùng, nên ngoan ngoãn xoay người: “Ừ ừ vậy mình đi ra ngoài trước, cậu tắm đi.”

Sau lưng không có âm thanh, khi Lưu Tuấn Chi đi tới cửa, giống như nghe được tiếng khóc nức nở, nàng muốn cẩn thận nghe lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước. Xem ra là ảo giác, Lưu Tuấn Chi đóng cửa đi ra ngoài.

Thực mau Trần Gia đã mặc áo tắm dài bước ra, biểu cảm uể oải, nói chuyện cũng vô lực: “Cậu đi tắm đi.”

Lưu Tuấn Chi gật đầu, buông điện thoại lấy áo tắm dài trên giường đứng dậy, thấy mặt Trần Gia ở dưới đèn trần đỏ lên không bình thường, ngay cả đuôi mắt với môi cũng đỏ đỏ như quả mọng.

Nàng kỳ quái hỏi: “Cậu dùng nước nóng quá à… Mặt đỏ ghê.”

Trần Gia nghe vậy nhanh chóng dùng mu bàn tay dán lên mặt, ánh mắt tự do nhìn về hướng bên trái, thuận miệng trả lời: “Không có đâu.”

Lưu Tuấn Chi còn tính nói tiếp, Trần Gia đã thúc giục nàng trước: “Đi tắm đi.”

“Đúng rồi, mình phải tắm nhanh, hôm nay hơi trễ.” Lưu Tuấn Chi vừa nói vừa đi đến phòng tắm.

Trong phòng tắm không có chút khí nóng nào, gương rõ ràng không có sương mù, Lưu Tuấn Chi tự luyến thưởng thức khuôn mặt bản thân một lát, mới cởϊ qυầи áo bước vào bồn tắm.

Lòng bàn chân chợt lạnh, nàng cúi đầu một bên mở nước một bên duỗi tay đi lấy sữa tắm dầu gội trên kệ tắm, sờ soạng thì không có cái nào. Ngẩng đầu nhìn lên, rỗng tuếch, Lưu Tuấn Chi tìm tìm xung quanh, tất cả chai lọ đều rơi xuống đất, không ít chai chảy ra chất lỏng.

Lưu Tuấn Chi lẩm bẩm: “Thói quen Trần Gia thật không tốt, sao lại ném loạn thế.”

-