Chương 13.3

Xe ngừng ở một ngôi nhà ngói đen tường trắng có đình viện, hai người xuống xe, xuyên qua sân linh lang, lên lầu hai chỗ có ghế lô. Lầu hai so với lầu một yên tĩnh rất nhiều, không hề có bàn tròn lớn, mà là sô pha cổ màu nâu bằng da, bàn vuông gỗ đặc dày nặng và ghế lô dùng bình phong hàng mây tre ngăn cách đơn giản.

Trần Gia mơ hồ ngó thấy Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha, trong lòng đột nhiên khoan khoái, cô chạy chậm hai bước, xa xa liền gọi: “Chi Chi!” Không ai trả lời, xuyên qua bình phong cô mới phát giác họ chỉ là cặp đôi thiếu niên có bóng dáng rất giống hai người kia thôi, vẻ mặt họ đang kỳ quái nhìn cô.

Trần Gia xấu hổ cười: “Ngại quá tôi nhận sai người.”

Lúc này mới nhớ tới Trần Quảng Bạch nói hai người này ở trấn cổ.

Trần Quảng Bạch ở phía sau ôm vai cô: “Chúng ta ngồi bên kia.” Trần Gia theo hướng hắn chỉ nhìn lại, là chỗ cửa sổ có cây che.

Trần Gia lúng túng đẩy tay hắn, bước nhanh đi sang bên kia trước.

Cặp đôi sau lưng khe khẽ nói nhỏ: “Thật đẹp trai… như minh tinh…” “Không, anh mới đẹp.” “Em có xấu hổ không!”…

Trần Gia càng thêm bực bội, lúc gọi món còn chỉ lung tung một hồi. Trần Quảng Bạch kiên nhẫn bớt đi mấy món cô không ăn rồi thêm vài món mới đưa cho người phục vụ: “Nhanh cảm ơn đi.”

Sinh hoạt mỏi mệt viết lên trên mặt người phục vụ, y cũng khó tránh khỏi đối với thiếu niên diện mạo xuất chúng lễ phép này lộ ra ý cười hiếm thấy: “Không sao.”

Trần Gia khắc chế không nhìn hắn, lại nhịn không được liếc hắn, hắn đang dùng trà nóng, đôi tay khớp xương rõ ràng làm đau mắt cô.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Trần Quảng Bạch là người từ nhỏ đến lớn đối xử với cô tốt nhất. Thói quen cô thích chỉ có Trần Quảng Bạch ghi tạc trong lòng, sinh nhật cô, cũng chỉ có hắn chưa từng quên tặng quà. Hơn nữa hắn không giống loại anh trai luôn ăn hϊếp em gái, Trần Quảng Bạch tuy đôi khi sẽ chọc cô, nhưng gần như hữu cầu tất ứng. Cô không muốn xa hắn, cô mơ ước hắn có thể bù đắp tình yêu thương thiếu thốn của cha mẹ. Cô yêu hắn, mười mấy năm tình thân không gì đáng trách. Nhưng sau khi hắn làm ra chuyện vô nhân đạo đó, cô lại thấy tình cảm này dị dạng, tanh hôi, là dơ bẩn, là ghê tởm.

Hắn sao lại muốn làm thế?

Hắn làʍ t̠ìиɦ yêu của cô biến thành muốn đυ.ng lại không dám đυ.ng.

Cô nhớ tới câu hát “I hate you, I love you”.

Trần Quảng Bạch múc cho cô một chén canh nóng: “Uống chút canh trước đi.”

Trần Gia máy móc múc muỗng uống.

Một bữa cơm Trần Gia bất tri bất giác ăn cực kỳ no, tư duy cũng trở nên trì độn, xoa miệng quét mắt chén đĩa chỗ hắn, chúng sạch sẽ đến mức giống như mới vừa mở ra chưa được động đến vậy.

Trần Gia khô khốc hỏi: “Sao anh không ăn?”

Trần Quảng Bạch cười cười: “Không thấy đói.”

Trần Gia vô nghĩa hừ một tiếng.

Hai người ăn xong thì đi tìm Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha. Khi chạm trán bọn họ đang ở cửa hàng đồ uống lạnh tình chàng ý thϊếp, Trần Gia “A” một tiếng, Lưu Tuấn Chi sợ tới mức đυ.ng đầu Thẩm Kha, nàng bĩu môi oán trách: “Làm mình sợ muốn chết.”

Thẩm Kha giúp cô xoa cái trán, vẻ mặt đau lòng.

Trần Gia lại cảm thấy không thú vị, quay đầu tìm Trần Quảng Bạch, hắn đang chọn đồ uống lạnh, dáng vẻ xem thực đơn còn nghiêm túc hơn khi làm bài. Cô nghe thấy hắn nói: “Dâu tây đá bào, bào nhuyễn hơn một chút.”

Trần Gia che ngực, nơi đó toan toan trướng trướng.

Lưu Tuấn Chi tiếp đón cô: “Cậu ngồi đi.”

Trần Gia lấy lại tinh thần ngồi đối diện họ, trên bàn rải rác đồ uống cùng đồ ăn vặt.

Lưu Tuấn Chi nói: “Buổi chiều nóng quá, nhưng tụi mình chơi đủ rồi. Mà Trần Gia cậu mấy giờ dậy thế? Buổi sáng mình kêu cậu rất nhiều lần mà cậu không tỉnh.”

Trần Gia chột dạ tránh tầm mắt nàng, đánh trống lảng: “Các cậu chơi gì đó?”

“Đi dạo thôi, cổ trấn không có gì để chơi hết, nhưng được cái phong cảnh đẹp.” Lưu Tuấn Chi vừa nói vừa cầm điện thoại tìm ảnh chụpcho cô xem.

Trần Gia cảm thấy hứng thú mà cúi người xem ké, kết quả mười bức thì chín bức là hình bọn họ chụp chung, Trần Gia: “…”

Lưu Tuấn Chi cười gượng: “Ha ha ha, không nghĩ tới chụp nhiều như vậy.”

Hai người cười đùa.

Trần Quảng Bạch cầm sa băng lại, đặt trong tay Trần Gia, lại từ trong túi lấy ra thuốc lá đưa cho Thẩm Kha một điếu.

Hai thiếu niên mới đốt lửa, người phục vụ đã lạnh như băng nhắc nhở: “Ở đây cấm hút thuốc.”

Hai người ngượng ngùng đặt thuốc lá xuống bàn.

Lưu Tuấn Chi với Trần Gia vui sướиɠ khi người khác gặp họa, Trần Quảng Bạch nghiêng đầu sờ đầu Trần Gia.

Lưu Tuấn Chi chớp mắt, đột nhiên cảm thấy một màn này có chút quái dị, nhưng lại nói không ra lý do, vì thế nàng đẩy đẩy khuỷu tay Thẩm Kha.

Thẩm Kha hỏi: “Gì đó?”

Trần Quảng Bạch nhìn qua.

Lưu Tuấn Chi rũ mắt, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì…”