Chương 13.2

Hai người lên xe, Trần Gia lúc này mới nhớ bọn Lưu Tuấn Chi, nên cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh dẫn bọn họ đi đâu vậy?” Ngữ khí rất giống chất vấn bọn buôn người.

“Trấn cổ.” Trần Quảng Bạch khởi động xe.

“Chúng ta cũng đi tới đó hả?”

“Đi ăn trước.”

Trần Gia gật đầu, ở trong rương tay vịn tìm được USB, rồi cắm vào chỗ nhận trên xe, cô thao tác một chút, chỉ chốc lát trong xe từ từ vang lên khúc nhạc dạo.

Trần Quảng Bạch liếc nhanh cô một cái, không nói chuyện.

Trần Gia hừ hừ nghe nhạc, chậm rãi nghe hiểu lời bài hát.

“…

it hurts me every time I see you

Mỗi lần nhìn thấy anh, tim em đau từng cơn

realize how much I need you

Để em nhận ra mình cần anh bao nhiêu

I hate you I love you

Em hận anh nhưng em lại yêu anh

I hate that I love you

Em hận em yêu anh

don"t want to, but I can"t put

Em không muốn trầm luân nhưng em không thể

nobody else above you

Để cho người khác vào trong lòng thay thế vị trí của anh

I hate you I love you

Em ghét anh, và em cũng yêu anh

…”

Trần Gia sắc mặt dần dần ủ dột, sau khi nghe được điệp khúc, cô chợt rút USB ra, bên trong xe yên tĩnh.

Trong lòng nặng nề, Trần Gia dựa đầu lên cửa sổ, không tự giác mà nước mắt chảy xuống, trước mắt mê mang một mảnh, phảng phất giống như mưa dưới bầu trời, làm ướt mặt.

Một đường im miệng không nói, xe vững vàng đi vào khu náo nhiệt.

Trần Gia kéo cửa sổ xuống, tiếng động lớn theo không khí oi bức tiến bên trong xe, Trần Gia lúc này mới như sống lại, thoáng động đậy.

Trần Quảng Bạch đột nhiên nói: “Giai Giai, anh mời gia sư cho em được không?”

Trần Gia phản xạ có điều kiện chán ghét: “Không cần!” Cô không cần học bù.

Trần Quảng Bạch thở dài gần như không thể nghe thấy.

Trần Gia nhìn thấy bảng hiệu nhà hàng đỏ trắng đan xen thoáng qua, rõ ràng rất đói bụng, nhưng Trần Gia không hề muốn ăn, thậm chí mùi các loại đồ ăn vặt quậy với nhau làm cô có chút ghê tởm.

Trần Quảng Bạch qua một lát lại nói: “Học thật tốt, em thử thi Bắc đại được không?” Ngữ khí vậy mà lại mang ý cầu xin.

Trần Gia cho rằng chính mình nghe lầm, bố thí quay đầu lại nhìn hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn bĩnh tĩnh, không hề cảm xúc.

Trần Gia im lặng, suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức bén nhọn chất vấn: “Anh muốn em học cũng trường với anh hả? Anh nằm mơ!”

Trần Quảng Bạch trầm mặc, cười khổ trong giây lát.

Trần Gia cũng không nói chuyện nữa.