Chương 13.1: Đυ.ng vào

Sau khi hai người dọn xong thì đã giữa trưa, Trần Gia vừa gặm bánh mì vừa đi theo Trần Quảng Bạch ra ngoài.

Phong cảnh ban ngày và buổi tối khác nhau như trời với đất, Trần Gia vừa ra khỏi cửa không kìm được cảm thán. Trên biển hiệu ngoài sân có khắc “V16, toà Đào Nguyên”, còn để một hàng thơ “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong”. (dịch: Khuôn mặt người quen không biết đi đâu mất, Chỉ còn thấy hoa đào năm cũ cười với gió đông).

Trời cao mây trắng, chim bay lượn thành đàn. Cho dù nóng bức kéo dài, nhưng cảnh đẹp trước mắt cũng đủ làm lòng người thả lỏng.

Trần Gia đang thưởng thức thì thấy một con thiên nga đen ưu nhã, giọng nói cô bởi vậy hơi thay đổi: “Ở đó có thiên nga đen!”

Trần Quảng Bạch quay đầu lại nhìn cô, chỉ hướng bên cạnh: “Bên kia còn có thiên nga nhỏ nữa, muốn nhìn không?”

Trần Quảng Bạch dẫn cô đi tới đó, sau đó Trần Gia liền chạy lên đằng trước hắn, vì cô thấy được!

Mấy con thiên nga nhỏ xám xịt tiểu ở bên bờ dưới tàng cây ríu rít đi lại, bên cạnh có một cái máng nhựa màu lam, chắc là có người cho nó ăn.

Trần Gia xoay người đưa bánh mì trong tay cho Trần Quảng Bạch, rồi cô ngồi xổm bên bờ cẩn thận quan sát thiên nga đen, chúng nó không sợ người, mắt thấy cô thì muốn tập tễnh đi tới.

Bỗng nhiên hai thiên nga đen cánh chim đen nhánh xa xa bơi tới, tốc độ nhanh mạnh khiến mặt hồ gợn sóng. Chốc lát đã tới trước mặt cô, kêu cạp cạp với người khách xa lạ này, mõm nó hồng tựa đá quý, để sát vào mới phát giác cuối cánh nó màu trắng.

Trần Quảng Bạch nhắc nhở cô: “Cẩn thận một chút.”

Trần Gia mặc kệ, hận không thể đυ.ng vào chúng, thiên nga đen thế nhưng cũng thanh khiết cao quý như thiên nga trắng vậy.

Vợ chồng thiên nga đen đại khái là thấy cô không có ác ý, liền không hề có ý xua đuổi nữa, bất quá vẫn ở bên cạnh bơi qua bơi lại, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, dưới ánh mặt trời ưu nhã như một bức hoạ.

Trần Gia nhìn đến xuất thần, hỏi Trần Quảng Bạch: “Em có thể cho chúng nó ăn bánh mì không?”

“Không được.”

“Vậy thôi” Trần Gia lại nhìn một lát, mới lưu luyến không rời mà cùng Trần Quảng Bạch rời đi.

Đại khái là trầm mê với sinh mệnh khác loài, nên biểu cảm Trần Gia lộ một ít tâm sự. Cô ăn xong bánh mì còn dư trong tay Trần Quảng Bạch, hai má phình phình, ngẩng đầu lên thì gặp ánh mắt sủng nịch.

Trần Gia hỏi: “Khi còn nhỏ sao em là bảo mẫu nuôi lớn, còn anh lại được ba mẹ ông bà nuôi?”

Trần Quảng Bạch phủi vụn bánh mì rơi chỗ khóe miệng cô, sau khi suy nghĩ thì trả lời: “Con gái phải được nuôi bằng sự giàu có.”

Trần Gia trợn mắt giận nhìn: “Nói xàm quá!.”

Trần Quảng Bạch cười ra tiếng, vỗ đầu cô lại bị cô không chút khách khí ném ra, cách hắn một khoảng xa.

Trần Quảng Bạch cười lớn hơn nữa, mắt đào hoa tựa dung một hồ nước gợn sóng, Trần Gia nhìn sang chỗ khác.

-