CHƯƠNG 50: GIẢ NGỐC

Trước khi Vũ Trì thăng lên đệ tử nòng cốt thì Dương Tử chính là đệ tử ưu tú nhất của Cầm Kiếm Tông. Tuy nhiên danh hiệu đó đã bị Vũ Trì cướp mất vào chính ngày cậu đi đến tầng 6 của Cầm Kiếm Tháp.

Vốn rất khó khăn để Dương Tử chấp nhận số mệnh mình đã trở thành "đệ nhị",thì lúc này Vũ An lại xuất hiện. Và như một cú tán thẳng vào mặt Dương Tử khi lần nữa Vũ An lại hơn hắn trong khảo hạch Cầm Kiếm Tháp.

Hắn đã nghe quá đủ những lời trêu chọc, nói sau lưng của đám đệ tử khác, vì vậy hắn đã có ý định khiêu chiến Vũ An để giành lại một chút vinh quang của mình. Nhưng không ngờ Đặng Thùy Vân lại đi trước một bước, giành lấy quyền khiêu chiến.

Lúc này ở trong phòng, Bội Sam - bằng hữu thân thiết nhất của Đặng Thùy Vân đang liên tục lắc đầu, trách móc cô ta.

"Thùy Vân, ta biết cô muốn vì Dương Tử làm chút việc, nhưng mang tiền đồ của mình ra đánh cược vậy có đáng không?"

Có đáng hay không Đặng Thùy Vân cũng không rỏ nữa, có lẽ cô cũng không ngờ Vũ An lại ra tay độc ác đến vậy.

"Bây giờ chỉ có Vũ Trì cứu được cô, chỉ mong hắn nghĩ đến lỗi lầm của em trai mình mà ra tay cứu giúp a" Bội Sam liên tục thở dài. Là bằng hữu thân thiết nhất của Đặng Thùy Vân, tức nhiên cô cũng biết cô nàng yêu thầm Dương Tử đến nhường nào. Một nữ nhân ngốc nghếch đáng thương nhưng cũng đáng trách.

Còn lúc này tại phòng Vũ Trì, sau khi cậu đã nghe xong mọi việc xảy ra chỉ khẻ cười nhếc môi.

Thạch Thái Thượng vốn muốn cầu Vũ Trì giúp Đặng Thùy Vân, nhưng nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm của cậu liền không mở lời được. Có thể đám đệ tử không biết nhiều về Vũ Trì nhưng bà lại biết rỏ, cậu là người rất bao che khuyết điểm, nếu Đặng Thùy Vân không mang Vũ An ra làm vật "thí nghiệm" thì sẽ dể nói hơn.

Đợi Thạch Thái Thượng rời khỏi, lúc này Tuyết Dạ mới bưng cái mặt đâm chiêu hỏi cậu:

"Bây giờ phải làm sao?"

Nghe câu này Vũ Trì liếc hắn một cái, đứng bật lên:

"Tuyết Dạ, ngươi còn muốn giả ngốc đến bao giờ"

"Ta, ta...Trì nhi không thích vậy sao?" Tuyết Dạ có chút bối rối nhìn cậu.

"Thích? Ta nói thích một kẻ ngốc bao giờ?" Vũ Trì khinh thường liếc hắn.

"Chẳng phải Trì nhi rất thích tiểu An sao, cho nên..."

"Cho nên ngươi mới học tiểu An giả ngốc. Tuyết Dạ, bây giờ ta thật không biết ngươi là ngốc thật hay giả. Tiểu An nó không thông minh nhưng nó là em ta, ta yêu thương nó là chuyện bình thường. Còn ngươi, ngươi giả ngốc làm gì?" không đợi Tuyết Dạ nói xong, Vũ Trì đã cướp lời hắn.

"Nếu ta thích một kẻ ngốc, thì ngày đó đã không theo ngươi về đây. Tuyết Dạ, ngươi nhìn lại mình xem, bây giờ ngươi có xứng làm sư phụ của ta không?"

Nói nhiều lời như vậy, chứng tỏ trong lòng của Vũ Trì đang rất tức giận. Nhưng Tuyết Dạ lại cười toe toét.

"Vậy là ngay từ đầu Trì nhi đã thích ta thông minh, mới chịu theo ta về phải không?" chợt Tuyết Dạ nhanh tay ôm cậu vào lòng, nói như thổi vào tai cậu.

Nghe câu này hai má của Vũ Trì liền đỏ hồng lên, nghe cứ như cậu "hồng hành xuất tường" vì nam nhân mà bỏ nhà theo hắn vậy.

"Buông tay, ai nói ta thích ngươi, ta chỉ thưởng thức ngươi mà thôi" đánh vào tay Tuyết Dạ, cậu liền chống chế.

"Như vậy, hôm nay ta sẽ để Trì nhi thưởng thức cho đã a" nói rồi hắn liền làm động tác cởϊ áσ, khiến cho Vũ Trì giật cả mình.

"Vô lại, ngươi làm gì đó"

Nhìn Vũ Trì vừa tức giận, vừa thẹn thùng Tuyết Dạ liền phá lên cười.

Có trời mới biết một nam nhân lạnh lùng như hắn, sao nay đã biết cách trêu người rồi. Cũng may là hắn không cởϊ áσ thật nếu không Vũ Trì cũng không biết phải làm sao.

"À, đúng rồi. Dạo này Trì nhi cứ kêu vi sư là "ngươi", cho nên hôm nay ta sẽ phải dậy dỗ lại con mới được" nói xong, hắn đã nhanh tay bắt lấy Vũ Trì. Nhưng cũng may cậu nhanh chân hơn nên đã trốn thoát

"Ngươi đừng có mơ" thoát ra khỏi cửa, Vũ Trì liền quay lại bồi thêm một câu:

"Tên vô lại"

Bị mắng nhưng Tuyết Dạ vẫn rất vui vẻ:

"Kế này của Tuyết Mị đúng là tốt"

Một đêm Vũ Trì vẫn câm ghét chửi thầm Tuyết Dạ, thì sáng hôm sau đã có một vị khách không mời mà đến tìm cậu.

Nhìn Dương Tử vẫn hiên ngang đối mặt mình, Vũ Trì chống tay lên ghế nghiên đầu đánh giá hắn.

Có lẻ đã đợi lâu mà Vũ Trì không lên tiếng Dương Tử mới chậm chạp mở miệng:

"Ta đến, là cầu ngươi cứu Đặng Thùy Vân"

Thì ra là cầu người, miệng thì cầu xin nhưng hành động không đúng mực chút nào.

"Tại sao ta phải cứu cô ta?" Vũ Trì nhàn nhạt hỏi.

"Thương thế của Thùy Vân là do Vũ An gây ra, ngươi là ca ca thì phải có trách nhiệm bồi thường chứ" Dương Tử có chút tức giận, giọng nói đã cao hơn.

"Trách nhiệm? Ta nhắc cho ngươi biết, Đằng Thùy Vân bị như vậy là do ả tự tìm lấy"

"A, tính ra ngươi mới là kẻ có trách nhiệm lớn nhất, không phải vậy sao?"

Đằng Thùy Vân vì biết Dương Tử sắp khiêu chiến Vũ An nên mới vì hắn mà đánh với Vũ An một trận. Cô ta ép Vũ An ra sát chiêu cho Dương Tử quan sát, giúp hắn thêm phần thắng lợi. Những việc này là do cô ta tự tìm lấy, bây giờ đến kêu Vũ Trì bồi thường, đúng là nực cười.

Dương Tử cũng biết những việc này nên hôm nay hắn mới đến đây cầu Vũ Trì, chẳng qua tính cách háo thắng của mình mà hắn vẫn không chịu thua kém.

"Ngươi biết cô ta vì ngươi mà đánh với tiểu An, nhưng ngươi lại không ngăn cản. Ngươi cũng chẳng qua là kẻ tiểu nhân khoác lớp da quân tử mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, Đặng Thùy Vân ta không cứu, còn ngươi nếu muốn khiêu chiến cứ việc tìm đến, ta tiếp" vổ bàn một cái đứng lên, Vũ Trì nhìn xoáy vào Dương Tử bĩu môi khinh bỉ