CHƯƠNG 51: DƯƠNG TỬ VS VŨ AN

Một khi Vũ Trì đã kiên quyết như vậy thì chắc chắn sẽ không cứu Đặng Thùy Vân. Không ngờ Vũ Trì lại khó nói chuyện như vậy, nhưng Dương Tử cũng không biết phải làm như thế nào chỉ đành ôm cục tức mà bỏ đi.

Nhìn Dương Tử bỏ đi, Vũ Trì trầm mặt xuống:

"Tiểu An, lần sau tỉ thí cứ dùng hết sức mình, hậu quả ca sẽ thây đệ giải quyết"

Đứng bên trong, lúc này Vũ An mới bước ra nhìn theo hướng Dương Tử một cái rồi nói:

"Ca, Dương Tử hắn đã là Đạo Thai Hậu Kỳ, nếu lở gϊếŧ hắn sẽ rất khó bàn giao cho tông môn a"

"Điều này không cần đệ phải bận tâm, đệ chỉ cần không để mình bị thương là tốt rồi" Vũ Trì nhìn Vũ An mở miệng.

Cậu biết thực lực của Dương Tử không yếu, cho dù tiềm lực của Vũ An hơn hắn nhưng bất quá cũng chỉ vừa đột phá Đạo Thai, trận đấu này khó mà nói trước đều gì.

Đúng như dự đoán ba ngày sau Dương Tử liền khiêu chiến Vũ An, trận đấu này hắn còn mời cả Tông Chủ ra mặt.

Dưới lôi đài, Dương Tử một thân phong độ đứng chờ sẳn. Sau khi Vũ Trì và Vũ An đến hắn liền mở miệng:

"Trận chiến này ta muốn cá cược, Vũ An ngươi có dám theo không?"

"Cá cược, tốt, ngươi nói" Vũ An có chút hứng thú tiếp lời. Vũ Trì cũng đang đợi xem hắn muốn gì.

"Nếu ta thắng, Vũ Trì phải cứu Đặng Thùy Vân. Còn nếu ta thua...ta sẽ để lại một cái tay này"

Dương Tử nói xong ai cũng bất ngờ, vì Đặng Thùy Vân hắn dám mang tiền đồ của mình ra cá cược, thật can đảm.

"Dương Tử, huynh không cần phải làm như vậy, một cánh tay đối với huynh quan trong hơn ta a" chợt Đặng Thùy Vân ngồi dưới khán đài nói lớn, dù mặt mày tái nhợt nhưng cô vẫn cố đến xem thi đấu.

"Ta đã sai một lần khi không ngăn cản cô, nếu lần này ta thua phải mất đi cánh tay này cũng xem như trả nó lại cho cô" Dương Tử dù vẫn lạnh lùng nói chuyện, nhưng ẩn bên trong lại là một tia tình cảm.

Nghe câu này Đặng Thùy Vân đã khóc lên, bên cạnh Bội Sam không biết phải khuyên như thế nào, chỉ biết vuốt lưng cho cô ta.

Nhưng lúc này Vũ Trì lại khoanh tay tiếu dung nhìn Dương Tử:

"Ngươi nghĩ một cánh tay của ngươi có thể so với một viên tứ phẩm Súc Cốt Đan?"

Nghe vậy tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Trì.

"Ngươi muốn như thế nào?" Dương Tử trầm mặt xuống hỏi.

"Mạng, nếu ngươi dám đem mạng của mình ra cá cược ta sẽ chấp nhận" Vũ Trì nhếc môi nói.

Đến lúc này Tông Chủ mặt cũng có phần thay đổi, Vũ Trì làm như vậy cũng quá tuyệt tình rồi. Nhưng ông tại không tiện ra mặt, cho dù có xen vào cũng sẽ không thể làm Vũ Trì thay đổi quyết định.

Vũ Trì muốn mạng nhưng Dương Tử liệu có cho?

"Tử ca, huynh đừng chấp nhận, hắn chỉ muốn mạng của huynh thôi, huynh tuyệt đối đừng chấp nhận a" nếu không phải có Bội Sam giữ lại thì Đặng Thụy Vân đã chạy lên lôi đài rồi.

Nhìn Đặng Thụy Vân mắt lệ ước đẫm, Dương Tử hít sâu một hơi:

"Ta đồng ý lấy mạng mình ra cá cược"

"Tử ca, không được a" Đặng Thụy Vân nghe Dương Tử đồng ý liền gào lên.

Bên trên Vũ Trì hai mắt liền tỏ sáng:

"Tốt. Tiểu An đừng để ca mất mặt"

Đôi bên đã thống nhất thì trận đấu cũng chính thức bắt đầu. Trong tay Dương Tử lúc này là một thanh kiếm màu đen, nhìn qua cũng không tệ. Trái lại Vũ An không lấy đàn ra mà hóa lại thành bản thể một con Lam Ma Hỏa Điểu lớn.

Nhìn Vũ An lúc này tất cả mọi người đều có mấy phần sợ hãi. Tuy đa số không biết đây là tộc gì nhưng nhìn Lam Hỏa túa ra ai cũng cảm thấy áp lực.

Kiếm trong tay Dương Tử khẻ rung một cái, hắn liền chém tới, nhưng Vũ An cũng không đứng chờ chết ma phun ra một ngụm lửa thật lớn.

Khi ngọn lửa đến trước mặt Dương Tử thì hắn chợt biến mất, khi xuất hiện lại đã là ở phía sau lưng Vũ An.

"Thân pháp không tệ" Tông Chủ thầm khen một câu rồi liếc nhìn Vũ Trì một cái, xem sắc mặt của cậu có thay đổi gì không, tuy nhiên ông đã thất vọng.

Khi Tông Chủ nhìn lại xuống lôi đài thì Lam Hỏa đã bao phủ cả người Vũ An, từ bên trong từng đoàn Lam Hỏa liên tục bắn ra về hướng Dương Tử.

Sau khi đẩy lùi được Dương Tử, Vũ An lại vổ mạnh đôi cánh bay lên cao. Trên đây, nó khống chế, tạo ra một cơn mua Lam Hỏa, khi Lam Hỏa rơi tới đâu thì nơi đó liền bốc cháy ngùn ngụt.

Nhưng lúc này nguyên khí đột nhiên khu động, tập trung về một phía. Một nhát kiếm chém ra nhanh, mạnh, chuẩn về phía Vũ An. Cho dù nó đã tạo ra ba lớp Lam Hỏa bảo vệ nhưng vẫn bị đánh rớt xuống đất.

"Kiếm Tâm!" Vũ Trì lúc này sắc mặt mới thay đổi.

Lửa tán ra, Vũ An nằm dưới lôi đài một dòng máu chảy ra. Nhưng dường như tức giận đã áp đi đau đớn, nó hai mắt nhìn chằm chằm Dương Tử, hót lên một tiếng bay lên cao.

Theo những cú đập cánh mạnh mẻ, cả lôi đài đều nức ra, từng cột Lam Hỏa bên dưới như pháo bắn mạnh lên. Bên trên Lam Hỏa cũng từng đoàn rơi xuống, chính giữa Lam Hỏa Trùng cũng đã xuất hiện. Cảnh tượng bây giờ cứ như là một ngục hỏa vậy.

Nhưng Dương Tử cũng không phải kẻ dể đầu hàng, hắn thoát ẩn thoát hiện tránh đi từng đợt Lam Hoa, cho đến khi đến trước mặt Vũ An liền vung ra một kiếm.

Vết kiếm trực diện cộng thêm Kiếm Tâm, chắc chắn Vũ An sẽ thua.

"Bang...." nhưng không phải tiếng thét vang lên mà chỉ là một tiếng va chạm mạnh.

Trước Vũ An bây giờ một tòa cung điện bằng Lam Thạch đã xuất hiện, nó cũng thây Vũ An đở một kiếm của Dương Tử.

"Trấn áp cho ta" huy động cung điện đánh về phía Dương Tử, khoảng cách gần như vậy đã khiến cho Dương Tử không thể né được.

"Phốc..." bị cung điện đánh trúng Dương Tử liền bị văng ra xa, nhưng lúc này bên trên tòa cung điện đã úp xuống người hắn.