Chương 050: Liền câu dẫn em

Có Mộ Lâm che chở ngọt ngào, tổn thương trên tay Đông Ân Vũ giống như trò chơi online bị gió xuân thổi qua liền khỏi hẳn

Nàng so với bác sĩ dự đoán hai tuần còn sớm hơn ba ngày đã gỡ bột, bởi vậy đã kịp tham dự yến tiệc quan trọng của tập đoàn Hải Tiều

Đông Ân Vũ một mình lái xe đến tổng công ty Hải Tiều, nàng nhìn vào hệ thống chỉ đường vệ tinh, phát hiện nàng ở biệt thự cách Hải Tiều chưa đến nửa tiếng đường xe, xem ra Hoắc Ngải không phải không thật lòng bảo hộ nàng, nếu như bị Ngô Đường truy sát, nàng rất nhanh có thể tìm được che chở. Đông Ân Vũ bấm thang máy đến lầu sáu mươi, cửa vừa mở, lập tức trông thấy Shirley từ văn phòng đi ra, nàng thấy Đông Ân Vũ liền sững sờ, tựa hồ phi thường kinh ngạc khi thấy nàng xuất hiện

" Đông tiểu thư? cô đến đây nhanh thế? tôi còn chưa kịp báo cho Hoắc quản lý nữa" Shirley không gọi nàng quản lý như Hoắc Ngải mà là tiểu thư, bởi vì Đông Ân Vũ bất quá chỉ là tùy tùng bên cạnh Hoắc Ngải. Nàng gãi gãi đầu, tựa hồ không ổn, lập tức mời Đông Ân Vũ vào phòng

Đông Ân Vũ vừa đẩy cửa, lập tức chứng kiến một cảnh sát chấn trụ

Hoắc Ngải an vị sau cái bàn làm việc to cùng ghế dựa da thật thay nàng che đi ánh nắng, từ chổ này nhìn lại toàn thân nàng bao phủ bóng tối, hai mắt lại sáng nhất, mắt đen như mực ẩn ẩn phản chiếu tinh quang, khuôn mặt trắng noãn không chút biểu tình, trong thấy người đến nên ngẩng đầu một chút, hai tay tùy ý giao nhau đặt dưới cằm, toàn thân tản ra khí chất uy nghiêm cổ điển, phía sau nàng là cửa sổ rộng sát đất, cảnh tượng bên ngoài chính là hình ảnh nửa ngọn núi, nửa mặt biển, cây lá sum suê chập chờn, màu xanh của biển hòa trộn với màu đỏ nham thạch, phong cảnh rộng lớn càng tôn thêm vẻ trầm ổn của căn phòng, nhu hợp tạo nên không khí khiến người tự giác mà kính sợ.

Đông Ân Vũ vừa nhìn thấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt, khẩn trương không dám lên tiếng

Hoắc Ngải so với những người con gái khác mà Đông Ân Vũ quen biết rất khác nhau, nàng không có sự lãnh liệt cường thế của Triệu Hàn, không có cuồng dã như lửa của Vĩnh Lạc, không có sát khí tĩnh mịch của La Dạ, cũng không như Mộ Lâm ôn nhu bao dung, Hoắc Ngải rất đặc biệt, nhìn thì nho nhã cổ điển, lại toát ra phong phạm đế vương, giống như là cánh chim phượng hoàng thu liễm, thực chất bên trong vẫn không cách nào che dấu bá khí

" Tôi nghe theo lời cô phân phó, sau khi gỡ bột liền đến" Đông Ân Vũ khóe miệng cười yếu ớt, bên dưới mắt phải của Hoắc Ngải có một nốt ruồi lúc đầu thay nàng tăng thêm vẻ ôn nhu, sau đó nhìn nhiều lại cho cảm giác cấm dục, vẫn nói nàng vốn là loại nữ nhân vô dục vô cầu hay sao ?

" Cô gỡ bột trước thời gian dự kiến à? xác định thương tổn đã lành hẳn rồi chứ?" Hoắc Ngải ra hiệu cho Đông Ân Vũ ngồi bên khu pha trà, tự mình thu thập văn kiện. Căn phòng làm việc mặc dù trang trí hiện đại, nhưng khu pha trà vẫn đúng kiểu cổ điển Trung Quốc với bàn thấp cùng ấm gốm, nhưng lại không tạo nên sự đối lập, tự nhiên mà hòa hợp với không khí chung.

" tôi thảo luận với bác sĩ rồi, ông ấy nói gỡ ra cũng không ảnh hưởng, nhưng trước mắt thì không thể chuyển đồ vật nặng" Đông Ân Vũ nhìn Hoắc Ngải thuần thục cọ rửa ấm gốm cùng tách trà, động tác của nàng ưu nhã, để Đông Ân Vũ nhịn không được phải thưởng thức, tựa như là đang nhìn diễn nghệ cổ điển chuyên chú

" Đêm mai có tiệc đấu giá, cô đi không?" Bởi vì Đông Ân Vũ gỡ bột so với dự kiến ba ngày, cho nên Hoắc Ngải không có sắp xếp cho nàng tham dự, nhưng giờ nàng đã khỏe, liền hỏi nàng một tiếng

" Đi"" tiếp nhận trà Hoắc Ngải đưa tới, Đông Ân Vũ nhấp một miếng, có chút đắng, sau đó thì ngọt hậu

Nàng đi, đương nhiên muốn đi

" Dạ tiệc có thể gặp lại chủ cũ, đã nghĩ sẽ ứng đối thế nào chưa?" Hoắc Ngải giương mắt. cặp mắt phương bắn ra tia ám chỉ nàng tuyệt đối không được thất bại, tiếng nói của nàng mang theo đặc trưng khàn khàn, không cao không thấp, nghe vào trong tai như vuốt ve, đặc biệt dễ chịu

Đông Ân Vũ uống cạn tách trà, rủ mắt che lấp ý cười

Gặp lại chủ cũ, cũng chính là Ngô Đường.

Lúc này Hoắc Ngải nhìn nàng với ánh mắt phải bình tĩnh, Đông Ân Vũ cầm tách trà nhu hòa cười yếu ớt

Nhạt nói: " Đương nhiên.

oOo

Đêm nay, Đông Ân Vũ đứng trước gương thử bộ âu phục Hoắc Ngải chuẩn bị cho nàng, Hoắc Ngải tựa hồ rất thích mặc âu phục, mà không phải là sáo trang nữ sĩ, bởi vậy Đông Ân Vũ xem như phối hợp nàng, mặc vào áo khoác tây trang màu đen. Chân thon dài thẳng tắp được ống quần màu đen bao lấy cùng áo sơ mi gọn gàng, đeo cà vạt màu ám lam, nữ nhân trong gương bộ dáng không mất đi vẻ vũ mị, ngược lại còn giúp nàng tăng thêm phong thái khác biệt

Đông Ân Vũ đi ra phòng ngủ, lúc này Mộ Lâm còn ở trong phòng tắm, nàng nhìn phòng tắm một chút, cười tìm nhạc cổ điển bỏ vào máy phát nhạc, vang lên giai điệu ưu mỹ sau đó cố ý vặn đèn tối một chút, làm Mộ Lâm mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra liền sửng sốt, trên đầu nàng còn trùm khăn tắm, đuôi tóc còn ướt một chút nước, lại nhìn Đông Ân Vũ mặc âu phục thẳng tắp, tóc dài gợn sóng vén lên thật cao, hai tay vòng trước ngực, dựa vào tường nhìn nàng mỉm cười

... Ngay cả đèn cũng mờ ảo

" Làm sao vậy, Ân Vũ?" Mộ Lâm nghi ngờ đứng tại chổ, là muốn chơi cái trò gì sao ?

" Không biết tôi có vinh hạnh mời Mộ tiểu thư nhảy một bài không?" Đông Ân Vũ cố nén cười, nghiêm chỉnh đi đến trước Mộ Lâm, như một thân sĩ có chút xoay người, duỗi ra một cánh tay khẩn cầu mời Mộ Lâm cùng nàng nhảy. Âm nhạc êm dịu, ở trong phòng lượn lờ như ma pháp, đem bầu không khí chuyển biến thành sàn khiêu vũ cung đình, nếu không phải Mộ Lâm đang mặc áo ngủ đáng yêu màu trắng, nàng xác định vững chắc chính mình là nữ chính trong phim, chuẩn bị cùng vương tử hẹn hò lãng mạn.

... Bất quá nàng hiện tại chính là nữ chính, ở trong mắt Đông Ân Vũ.

" Ừm" Mộ Lâm gỡ bỏ khăn lông, cầm lấy tay Đông Ân Vũ khiêu vũ

Hai người nhảy điệu Waltz trong phòng khách xoay tròn, Đông Ân Vũ ôm eo Mộ Lâm, Mộ Lâm liền khoác lên cánh tay nàng. lúc bốn mắt nhìn nhau, các nàng có thể trông thấy đáy mắt có ý cười, đốt đi yêu thương cuồng nhiệt, toát ra ánh sáng như hạt sương long lanh ôn nhu, Đông Ân Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác này, bị che chở cùng yêu mến, đi qua sóng to gió lớn mà cuồng yêu một trận

Mộ Lâm nhìn vào mắt nàng rất chân thành, hai người chiều cao tương tự, đứng chung với nhau tương đương đăng đối, Mộ Lâm tựa như tiểu nữ nhân rúc vào trong ngực Đông Ân Vũ, nhưng chỉ có Đông Ân Vũ biết, con cừu nhỏ này lúc trên giường không có biết điều như vậy. Mấy ngày ở chung , nàng có thể cảm giác Mộ Lâm mềm mại nhưng tính rất chấp nhất, nàng có lẽ không nói, không hỏi, nhưng nàng sẽ quan tâm Đông Ân Vũ khắp nơi, sẽ thay nàng chuẩn bị quần áo trước một ngày, thay nàng nấu cơm dọn dẹp, như một hiền thê, nhưng cũng không quên vào ban đêm đòi hỏi phần thưởng, nếu Đông Ân Vũ không muốn, nàng thậm chí sẽ bày ra bộ dáng bị khi phụ vô cùng đáng thương, mềm giọng nũng nịu, cuối cùng nửa dụ nửa gạt đem người ăn sạch sẽ.

Không thể không nói, Đông Ân Vũ thực tế không có cách nào khống chế nàng.

" Ân Vũ vì sao đột nhiên mặc tây phục vậy?" Một khúc cuối cùng, Mộ Lâm ôm Đông Ân Vũ hỏi.

" Chị ngày mai tham dự dạ tiệc cùng lão bản, cho nên muốn mặc thử trước xem được không?" Nàng tiến lên tựa lên trán Mộ Lâm, ngửi ngửi mùi thơm ngát trên người nàng truyền đến, khí tức ngot ngào tự như cho nàng cảm giác giống nhau và tốt đẹp.

Mộ Lâm nghe vậy chỉ nghiêng đầu một chút, nhưng đáy mắt nàng ảm đạm không thể thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của Đông Ân Vũ.

" Em không vui hả?" nàng hỏi rất nhẹ, hỏi có đúng nàng tham dự dạ tiệc khiến Mộ Lâm không vui

" Không phải" nàng nhéo nhéo cánh tay bên hông của Đông Ân Vũ, nhạt nói: " Chỉ là có chút lo lắng.

... Lo lắng ?

Đông Ân Vũ nhướn chân mày, nàng cùng lão bản tham dự dạ tiệc thì có gì lo lắng ?

Tựa hồ hiểu được ánh mắt của Đông Ân Vũ, Mộ Lâm do dự nửa ngày mới dùng thanh âm nhỏ như con muỗi nói: " Sợ chị bị cướp đi"

Lần này là nàng sững sờ, Mộ Lâm thế mà lo lắng chuyện này ?

" Vậy thì em đã nhọc lòng vô ích rồi" từ trước đến nay chỉ có nàng câu dẫn người, không có ai câu dẫn nàng..

... Ngoại trừ Mộ Lâm.

Nhìn nàng đỏ bừng khuôn mặt, cũng bất mãn mím môi, tựa hồ không hài lòng với lời phản bác của Đông Ân Vũ.

" Vậy thì nói rõ một chút, nữ nhân mặc âu phục thì làm sao có thể câu dẫn nam nhân chứ?" Đông Ân Vũ bưng lấy mặt Mộ Lâm, để nàng nhìn thẳng vào mình, đôi mắt màu nâu nhạt thanh tịnh như thế, nàng lo lắng nhìn qua là thấy ngay, đồng thời làm cho Đông Ân Vũ trong lòng ấm áp, điều này chứng tỏ Mộ Lâm quan tâm nàng.

" Nữ nhân thì sao ? chụp lên bàn tay để trên mặt, Mộ Lâm có chút nghiêng đầu hỏi

.... Nam nhân không được, nữ nhân thì sao ?

Đông Ân Vũ bỗng nhiên cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật đáng yêu, thế mà sợ nữ nhân khác câu dẫn nàng.

" Chị liền câu dẫn em có được không?" Nàng hỏi nửa đùa nửa thật, nhiệt khí thổi lên khóe môi Mộ Lâm

Đông Ân Vũ nói xxong, lui ra phía sau cách Mộ Lâm nửa bước, sau đó thuận tay cởi bỏ cà vạt màu lam sắc ném lên sofa, nàng thoáng nhìn ánh mắt Mộ Lâm đi theo cử động của nàng, thế là câu lên nụ cười yếu ớt cởi bỏ một cái nút áo trên áo sơ mi, tựa như thước phim quay chậm, chậm rãi cởi xong một nút, lại một nút, áo sơ mi theo động tác mơ hồ rộng mở, da thịt màu mật ong như ẩn như hiện

Âm nhạc vẫn còn vang, nhưng bầu không khí lúc này lại hoàn toàn biến đổi, Mộ Lâm cảm thấy toàn thân phát nhiệt, ánh mắt không tự chủ xê dịch theo từng ngón tay của Đông Ân Vũ, nhìn nàng cởi xong năm nút áo, áo sơ mi lộ ra áo ngực màu xanh biển, chọc đến nàng nhịn không được phải nuốt nước miếng, nhưng lại không muốn cắt ngang màn biểu diễn của Đông Ân Vũ, nàng còn muốn tiếp tục xem, nhìn Đông Ân Vũ làm sao câu dẫn

Đông Ân Vũ hai tay kéo quần áo, trình diễn màn cởi đồ chọc người, từng cái từng cái rơi xuống, phát ra mị lực vô cùng

... so với lõa lỗ còn khiến người xem trào máu mũi

" Chị câu dẫn em như vậy ?" Nàng chậm rãi tiến lên, đến bên tai Mộ Lâm cười hỏi, âm thanh đều ngập tràn ý trêu chọc.

Âu phục bên trên đã xịt nước hoa, hương khí nữ nhân thành thục vây quanh Mộ Lâm, nàng hai tai run rẫy, tìm không thấy lời đáp lại

Đông Ân Vũ cho rằng mình chọc còn chưa đủ, đang nghĩ cởi bỏ áo, Mộ Lâm bỗng nhiên nắm tay cổ tay nàng, nhiệt độ thiêu đốt khiến Đông Ân Vũ run lên, nàng giương mắt nhìn gương mặt Mộ Lâm dường như muốn đỏ chín, hỏa hồng đến mức Đông Ân Vũ sợ nàng sẽ bất tỉnh, xem ra cuộc biểu diễn này thật quá mức, nàng quên bản chất Mộ Lâm vẫn là nữ nhân ngây thơ

" Đừng kìm nén, chị sẽ giảm lửa cho em" Đông Ân Vũ lúc đầu muốn Mộ Lâm tỉnh táo, nhưng lời nói ra miệng lại biến vị

... giảm lửa

Mộ Lâm dùng sức gật đầu, kéo Đông Ân Vũ về hướng phòng ngủ. Bây giờ muốn giảm lửa chỉ còn một cách, chờ đốt xong kí©ɧ ŧìиɧ thì tự nhiên sẽ không có lửa, củi khô chính là Đông Ân Vũ, liệt hỏa chính là Mộ Lâm, bởi vậy lúc cửa phòng ngủ vang lên âm thanh đóng lại, bên trong liền truyền ra tiếng cười hì hì mập mờ

Không bao lâu sau lại nghe Đông Ân Vũ kiềm chế thở dốc, gắt giọng: " Đừng có xé, ngày mai còn phải mặc nữa"