Chương 051: Khung kính màu đen

Buổi đấu giá này so với Đông Ân Vũ nghĩ còn tráng lệ hơn

Nàng điều chỉnh cổ áo bước xuống xe hơi, trước mắt là tòa biệt thự cao cấp. Tiền viện rộng rãi còn có bể bơi riêng cùng đình nghỉ mát, buổi dạ tiệc này xem như là buổi tiệc ngoài trời, ánh đèn sáng rõ chiếu vào trên tường phát ra hào quang chói lọi, bóng tối khúc chiết thành nghệ thuật trang trí, bên bể bơi có không ít nam nữ đang trò chuyện, điểm tâm bày ra nhiều món ngọt, còn có nhân viên phục vụ bưng chamgagne qua lại, trong lương đình còn có biểu diễn dương cầm, âm nhạc xen lẫn tiếng trò chuyện, không ầm ĩ, ngược lại tạo cảm giác lười biếng xa hoa, hoàn toàn là buổi tiệc của giới thượng lưu.

Hoắc Ngải dẫn nàng vào hội trường, lúc này nhân viên phục vụ soái khí đưa lên champagne, Đông Ân Vũ sau khi nhận lấy còn cười nhẹ với hắn.

Trong hội trường nam nhân mặc âu phục xứng với nữ nhân mặc áo dạ tiệc tranh đoạt ánh mắt, chỉ có Hoắc Ngải cùng nàng là mặc âu phục nữ sĩ, so với khách quý nữ bên trong nhìn như hạc giữa bầy gà, bất quá Đông Ân Vũ không ngại, nàng mơn trớn tóc rối trên gương mặt, nhấp một ngụm champage, son môi đỏ đậm dính trên ly rượu, thoát nhìn phi thường trêu chọc.

" Cô không đi chào hỏi mọi người sao ?" Đông Ân Vũ đứng bên cạnh Hoắc Ngải, nhướn mày hỏi

Nàng biết tập đoàn Hải Tiều đều có quan hệ buôn bán chợ đen với phần lớn thương nhân, mua được đồ cổ sẽ đấu giá, cho nên Hoắc Ngải hẳn là quen thuộc với khách quý ở đây, nhưng nàng tiến vào hội trường chỉ đứng nhìn nghe diễn tấu dương cầm, hoàn toàn không cùng những người kia hàn huyên, để Đông Ân Vũ cảm thấy có chút kỳ quái

" Có nhìn thấy chủ cũ chưa?" Hoắc Ngải khoang tay trước ngực, không trả lời mà hỏi lại

Đông Ân Vũ nhìn quanh hội trường, lập tức từ phía xa trông thấy thân ảnh quen thuộc, một thân lễ phục dạ hội sắc kim óng ánh, đem da thịt trắng nõm hoàn toàn nổi bật, trên áo thêu hình hoa cỏ mùa xuân óng ánh kéo từ thân đến xuống chân váy, yêu dị lại hoa mỹ, nữ nhân kia nghiêng đầu không biết nói chuyện cùng ai, cẩn thận từng li từng tí kéo mái tóc ra sau ót, để lộ khung kính màu đen là đặc trưng của nàng

.... Triệu Hàn.

" Nữ nhân kia là ai?" Hoắc Ngải chẳng biết thế nào thuận theo ánh mắt Đông Ân Vũ nhìn lại, cũng nhìn chằm chằm Triệu Hàn.

" Cứ coi như là chủ cũ đi ?" Đông Ân Vũ nhìn sang chổ khác, nhún vai " Nàng là gia sư cho lão đại Bắc khu, nhân khí rất tốt"

" Gia sư ?" Hoắc Ngải thanh âm có chút khàn khàn hỏi nhỏ, ánh mắt cũng từ chổ Triệu Hàn mà đặt lên người Đông Ân Vũ.

" Mặc dù là gia sư dạy kèm ở nhà, nhưng cùng với nhiều lão đại ở Bắc Khu giao tình không tệ, người theo đuổi cũng không ít" Nàng đem rượu trong ly champagne uống cạn, để nhân viên phục vụ mang đi, đôi mắt đen nhánh như mực của Hoắc Ngải lại nhìn về phía Triệu Hàn, không biết suy nghĩ cái gì

" Không giới thiệu sao?"" Nàng muốn Đông Ân Vũ giới thiệu cho nàng quen, nhưng Đông Ân Vũ lại lắc đầu " Cô định làm trò gì ?"

Hoắc Ngải hỏi qua nàng đã nghĩ kỹ đối sách chưa, nàng nói đương nhiên

Đông Ân Vũ nghe tiếng bước chân đến, nàng không quay đầu lại, chỉ nhết lên nụ cười đắc ý rất nhạt

Hương hoa mai tràn đến nói cho nàng biết người đến là Triệu Hàn.

Hoắc Ngải không nhiều lời, đáy mắt chất vấn làm cho nụ cười Đông Ân Vũ càng rộng hơn, nàng biết Triệu Hàn sẽ không bỏ qua cho nàng, mà dạng này cũng tốt, nàng nắm càng chặt, cơ hội tiếp xúc với Ngô Đường càng lớn, nàng là người bị xe đυ.ng mà cải tử hoàn sinh, dù có bất kỳ ân oán gì cũng không còn, nàng hiện tại là cộng sự của Hoắc Ngải, là nhân viên của tập đoàn Hải Tiều

" Đây không phải là Hoắc quản lý hay sao ? Ai da, làm sao mà còn ở chổ này uống rượu chứ ? mọi người vừa mới nói sao còn chưa thấy cô đến, chính là muốn gọi điện hỏi Hải Tiều đấy" Đi đến cùng Triệu Hàn còn có nam nhân khác, nhìn hơn sáu mươi tuổi, dáng người cồng kềnh, có bộ dáng đúng chuẩn của một đại gia, mặc âu phục bị cái bụng lớn làm cho muốn bung

" Xin chào, tổng giám đốc Từ" Hoắc Ngải hướng tổng giám đốc Từ mời rượu, ánh mắt nàng không ngừng liếc về phía Triệu Hàn, phát hiện nàng chính là nhìn Đông Ân Vũ.

Bốn người, ánh mắt quỷ dị giao thoa.

Tổng giám đốc Từ tựa hồ phát hiện bầu không khí không đúng, vội vàng cười vài tiếng nói: " Hoắc quản lý, tôi giới thiệu với cô một chút, đây là con gái nuôi Triệu Hàn, Triệu Hàn, vị này là Hoắc Ngải của tập đoàn Hải Tiều, Hoắc quản lý ở Bắc khu cũng là một nhân vật tai to mặt lớn " Âm thanh nam nhân mạnh mẽ, nói tới nói lui ồm ồm.

" Xin chào, Hoắc tiểu thư" Triệu Hàn lúc này mới đưa ánh mắt chuyển đến trên thân Hoắc Ngải, nhưng nàng không có giống như người trên thương trường gọi là Hoắc quản lý, mà đổi lại là tiểu thư, nàng đưa tay ra hiệu muốn bắt tay với Hoắc Ngải, biểu hiện tự nhiên hào phóng, chính là ánh mắt cùng âm thanh quá lạnh, khiến người đối diện không cảm nhận được thành ý.

" Xin chào, Triệu tiểu thư" Hoắc Ngải cười nhẹ cùng Triệu Hàn bắt tay, nàng nhắm hai mắt lại, nốt ruồi dưới mắt phải tăng thêm cảm giác cổ điển, nhưng lúc này lại làm cho người không đoán được suy nghĩ của nàng.

Hai người quen biết qua loa, Triệu Hàn lại thả ánh mắt trên người Đông Ân Vũ, nàng tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhết môi chứ không có động tĩnh, chỉ dùng ánh mắt lãnh liệt dò xét trên dưới, để Đông Ân Vũ có chút ác hàn. Hoắc Ngải nhìn hai người giằn co, liền chủ động đánh vỡ im lặng, nàng quen thuộc quàng vai Đông Ân Vũ, thuận thế rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

" Vị này là trợ lý mới của tôi tên Đông Ân Vũ, còn đây là Triệu Hàn, lúc này cô cũng nghe tổng giám đốc Từ giới thiệu qua rồi phải không ?" Ánh mắt Hoắc Ngải du tẩu giữa hai người, nàng không có xem nhẹ mà chạm vào vai Đông Ân Vũ, ánh mắt kia lập tức mãnh liệt chiếu đến, tựa hồ như gió đông mãnh liệt ở ngoài biển, trong lúc vô tình cào vào da nàng đau nhức.

" Xin chào, Triệu tiểu thư" Đông Ân Vũ thái độ vẫn như cũ thong dong, nàng mỉm cười lễ phép, hướng Triệu Hàn đưa tay

Triệu Hàn cũng không khó xử nàng, trong nháy mắt hai tay giao nhau, Đông Ân Vũ trong lòng không để lại dấu vết hơi run rẩy. Nhiệt độ cơ thể của Triệu Hàn luôn thấp, làn da của nàng bóng loáng tỉ mỉ, nắm trong tay có chút xương lại mang sự dễ chịu, thoáng chốc trong đầu hiện lên hình ảnh Triệu Hàn dùng bàn tay này vuốt ve nàng, như thế nào khiến nàng đạt đến cao triều, lúc Đông Ân Vũ có chút bừng tỉnh tinh thần, bất quá ánh mắt Triệu Hàn trên thực tế không thân thiện, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ khiến nàng không thoải mái, nàng không khỏi nhướn mày

Lúc làm quen bắt tay là chuyện lễ nghi thường tình, nhưng hai người không khỏi nắm tay quá lâu.

Đông Ân Vũ nhìn Triệu Hàn bất vi sở động, liền chủ động rút tay phải về, không ngờ Triệu Hàn ngược lại nắm chặt hơn, để nàng có chút khó khăn.

Khí diễm lưu chuyển dần dần nồng đậm, Đông Ân Vũ rủ mắt muốn dùng sức rút tay phải về, lúc này Triệu Hàn tựa hồ cũng phát hiện, mới chậm rãi buông ra. Hoắc Ngải thấy thế, lòng dạ biết rõ, hai người này có chút khúc mắc, chỉ là không có mở miệng tố giác

May mà xấu hổ không có kéo dài quá lâu, chủ sự buổi đấu giá bắt đầu cầm micro, chào mời người mua đến gần sân khấu nhỏ để nghe rõ hơn, tổng giám đốc Từ cùng Triệu Hàn đi trước, Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải nói nàng có chút chuyện nên muốn đi ra ngoài, Hoắc Ngải cũng không hỏi lý do, chỉ bảo nàng đừng đi quá lâu.

Kỳ thật Đông Ân Vũ cũng không có việc gì gấp, nàng rời xa đám người, đi vào hoa viên bên cạnh biệt thự. Nàng nhìn đồng hồ, cũng đã quá nửa đêm, trong lòng nhớ nhung Mộ Lâm, không biết nàng còn thức chờ mình về nhà không, tim Đông Ân Vũ ấm áp, liền gọi số điện thoại ở phòng khách, quả nhiên lập tức có người trả lời.

" Alo, xin chào"" Thanh âm Mộ Lâm êm ái từ đầu dây bên kia truyền đến, Đông Ân Vũ im lặng cười

Mộ Lâm quả nhiên còn chưa ngủ

" Muộn như vậy còn chưa ngủ, đang làm gì vậy?" Đông Ân Vũ dựa vào tường lười biếng hỏi, đáy mắt hiện ra ý cười.

Nàng có thể tưởng tượng, Mộ Lâm mặc áo ngủ đáng yêu, ôm hai chân ngồi trên ghế sofa xem tivi đợi nàng, tiểu nữ nhân kiểu gì cũng sẽ vì nàng mà lưu lại một ngọn đèn, để nàng về nhà sẽ không cảm thấy quá mức cô đơn. Người quả nhiên là sinh vật dễ huấn luyện, từ khi cùng Mộ Lâm ở chung, Đông Ân Vũ đều quên nhanh tịch mịch là như thế nào

" Đang chờ chị về" Mộ Lâm chỉnh âm thanh tivi nhỏ lại, để cho Đông Ân Vũ nghe được rõ một chút " Chị muốn về chưa?" Thanh âm của nàng có chút chờ mong, rất cẩn thận nắm tai nghe hỏi, nhưng Đông Ân Vũ nói chưa, lập tức Mộ Lâm có chút thất lạc.

" Xin lỗi, dạ tiệc vẫn chưa kết thúc, chỉ sợ còn kéo dài thêm nữa" Đông Ân Vũ nhàn nhạt thở dài, kỳ thật nàng cũng muốn về sớm một chút, thế nhưng vì đang làm nhiệm vụ nên nàng không có cách khác " Em không cần chờ chị, ngủ sớm một chút đi, ngày mai chẳng phải còn đi làm hay sao ?"

" Ừm" Mộ Lâm lên tiếng, lại không nói những lời khác, kiểu như oán trách Đông Ân Vũ về muộn

Tiểu tâm tư kia của nàng, không thể trốn khỏi Đông Ân Vũ " Chị đêm nay sẽ về nhà, sáng mai em tỉnh lại sẽ thấy chị nằm bên cạnh em, cho nên đừng giận" Nàng nói rất chậm, mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng, lời nói còn mang một chút sủng nịnh ý vị, nàng hiện đang dỗ Mộ Lâm, trấn an tâm tình của tiểu nữ nhân.

" Vậy thì... nụ hôn chúc ngủ ngon đâu ?" Mộ Lâm minh bạch Đông Ân Vũ quan tâm nàng, cho nên không có nháo, chỉ là nàng chưa quên nụ hôn chúc ngủ ngon, hai người từ khi quan hệ với nhau, trước khi ngủ đều phải chơi hôn một lát, có đôi khi chỉ đơn thuần hôn lên cánh môi mấy cái, có khi rất nóng bỏng, hôn đến triền miên trên giường

Cho nên Mộ Lâm nhỏ giọng yêu cầu, không có nụ hôn chúc ngủ ngon, thì làm sao ngủ ? Mỗi lần Đông Ân Vũ hôn xong, nàng liền đặc biệt ngủ ngon.

So với thuốc ngủ còn hữu dụng hơn...

Đông Ân Vũ cầm di động, kém chút cười ra tiếng

Đứa nhỏ này càng lúc càng láu cá rồi?

Bất quá nàng thích, nàng từng nói qua, so với con cừu nhỏ ngây thơ, nàng càng thích Mộ Lâm chủ động, nàng yêu cầu càng nhiều, càng biểu thị xem trọng Đông Ân Vũ, cảm giác yêu nàng càng rõ nét, bất tri bất giác đã lún quá sâu, thế nhưng không có cách nào ngừng lại, tựa như rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa chìm càng nhanh.

" Không vấn đề" Đông Ân Vũ nói xong hôn lên điện thoại một tiếng " chụt", không nhẹ không nặng, rất câu người.

Mộ Lâm đầu dây bên kia không có động tĩnh, nửa ngày mới nghe thấy Mộ Lâm cười mấy tiếng, tựa hồ rất hài lòng.

" Chị hôn rồi, còn em?" Nàng lúc đầu định cúp điện thoại, nhưng lại nhịn không được trêu đùa Mộ Lâm.

" Em, em cũng phải hôn sao?" Thanh âm Mộ Lâm có chút bối rối, Đông Ân Vũ có thể tưởng tượng bộ dáng xấu hổ của nàng.

" Không sao, chị không miễn cưỡng em" Đông Ân Vũ tùy hứng nói, thế nhưng nàng lại tiếp tục nói:" Loại hôn này là muốn bồi dưỡng, em đã không nghĩ cùng chị thân mật, cũng không sao, em không hôn thì sau này đừng có hôn nữa" Nàng cố nén cười, cố ý nói chút ngoan thoại để kí©h thí©ɧ Mộ Lâm."

Tình cảm là loại sự tình phải xuất phát từ cả hai, đã muốn chơi thì phải chơi cho có thành ý một chút

" Không được, không được!" Mộ Lâm hốt hoảng nói, còn liên tục " chụt chụt chụt" hôn ba tiếng, để bày tỏ thành tâm

Đông Ân Vũ đáy mắt có chút nhu hòa, nàng không chỉ vui vẻ, nhiều hơn thế chính là loại cảm xúc hạnh phúc nói không nên lời.

Nàng nhàn nhạt chúc ngủ ngon với Mộ Lâm, để nàng sớm đi ngủ mới cúp điện thoại, nhưng tâm tình tốt trong thoáng chốc liền biến mất

" Cùng ai nói điện thoại hả ?"

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng, để tâm Đông Ân Vũ nhất thời run lên

Nàng che dấu rất giỏi, sẽ không để lộ thất thố, Đông Ân Vũ quay đầu nhìn Triệu Hàn, chậm rãi đem điện thoại cất kỹ

" Việc riêng" hai chữ việc riêng, ý tứ là không muốn Triệu Hàn hỏi đến.

Nàng không biết Triệu Hàn đã nghe thấy tất cả, bao gồm cả lúc hôn chúc ngủ ngon, Triệu Hàn vốn biết tính Đông Ân Vũ, cho nên đối với nàng nói lời chúc ngủ ngon cũng rất lơ đễnh, thế nhưng nghe thấy nàng cười yếu ớt cùng âm ngữ lười biếng, đều khiến Triệu Hàn càng thêm lãnh liệt, cả người giống như bị bão tuyết bao lấy, đứng ở góc cu hung dữ nhìn chằm chằm nữ nhân

Triệu Hàn sẽ không thất thố.

Nàng nhịn xuống muốn xông tới tát Đông Ân Vũ mấy cái, đứng tại chổ vòng tay trước ngực, nắm chặt hai tay không cho Đông Ân Vũ trông thấy, chặt đến mức móng tay đều để lại dấu vết trên lòng bàn tay

" Cô không chết sao?" đôi mắt nàng lạnh lùng lộ ra cảm xúc phức tạp, liền ngay cả Triệu Hàn cũng không biết vì sao mình lại hỏi lời này

Đông Ân Vũ nghe vậy, rất nhạt cười

" Tôi mà chết thì làm sao đứng ở đây"