Chương 049: Hạnh phúc ước định

Sau khi tĩnh dưỡng hai tuần, Mộ Lâm lái xe đưa Đông Ân Vũ đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.

Bên trong phòng khám, Đông Ân Vũ cùng bác sĩ thảo luận về hình chụp x quang, tốc độ hồi phục của nàng rất nhanh, tổn thương trên người đều khỏi hẳn, vì muốn xóa đi mấy vết sẹo, nên Mộ Lâm còn mua thuốc liền sẹo, mỗi ngày đều giúp nàng bôi, mặc dù bôi tới bôi lui mấy lần rồi lại dính trên giường, nhưng những chuyện này lại không mất đi niềm vui thú, nghĩ đến chuyện này, Đông Ân Vũ không tự chủ được nhết môi cười, đem báo cáo kiểm tra sức khỏe của bác sĩ theo gió bay đi

" Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai tuần lễ nữa sẽ gỡ bột " Bác sĩ đem hình chụp xquang từ hộp đen gỡ xuống, hắn nhìn Đông Ân Vũ cười ngây ngô, nhịn không được gõ bàn một cái nói " Đông tiểu thư, đầu của cô bị đυ.ng nên tưng rồi hả? có cần tôi chỉ định kiểm tra không ?"

Đông Ân Vũ nghe bác sĩ nói như vậy cũng không giận, bệnh viện tư nhân này là một trong những gia sản thuộc tập đoàn Hải Tiều, khu chữa bệnh đều là hàng VIP, bác sĩ mặc dù ác miệng một chút, nhưng y thuật tốt không thể chê, nghe mấy cô y tá nói chuyện, Đông Ân Vũ lúc bị đưa đến đã đặt nửa chân ở quan tài, nhờ chổ này trang thiết bị đầu đủ mới có thể kéo nàng từ quỷ môn quan trở về

" Anh không tò mò tại sao tôi lại hồi phục nhanh như vậy sao?" Đông Ân Vũ nghiêng chân cười nói, nhìn bác sĩ ném ánh mắt thưởng ngoạn " Không phải nói lúc bị bệnh, liều thuốc tốt nhất chính là bảo trì tâm tình lạc quan hay sao? Tôi nhanh khỏe như vậy đều bởi vì được cực kỳ chiếu cố chăm sóc"

" Phương pháp chăm sóc gì mà lợi hại như vậy? giới thiệu cho bệnh viện chúng tôi tham khảo được không ?" bác sĩ đem báo cáo đặt trên bàn, thuận miệng đùa vài câu

Đông Ân Vũ cầm túi xách đi ra khỏi cửa, quay đầu chớp mắt cười nói: " Không được, đó là chuyên môn chăm sóc của tôi"

Nàng rời phòng khám, Mộ Lâm đang ngồi trên ghế sofa ở khu chờ đợi cùng tán gẫu với mấy cô y tá, nàng lễ phép mỉm cười đáp lại, để Đông Ân Vũ biết nàng trò chuyện không tính thân thiện, gần đây nàng phát hiện cảm xúc của Mộ Lâm thường biến động, nàng rất ôn nhu, cũng rất quan tâm, nhưng Đông Ân Vũ có thể nhìn ra tâm tình của nàng hiện giờ không hề vui vẻ, hoặc là không quan tâm

Người không hiểu, sợ rằng sẽ cảm thấy Mộ Lâm rất quản giao.

Nhưng Đông Ân Vũ biết, nàng chỉ là sẽ không nói " không" mà thôi

Dựa vào cửa sổ nhìn Mộ Lâm bị hai nữ y tá quấn lấy nói chuyện phiếm, Đông Ân Vũ không có ý định đi qua giải cứu, nàng phát hiện Mộ Lâm trông thấy mình, lại bị hai nữ y tá lôi kéo nói chuyện mà không rời đi được, trên mặt biểu lộ xấu hổ cùng khó xử, Đông Ân Vũ nhịn xuống bật cười, cố ý bày ra biểu tình không vui, muốn trêu đùa nàng một chút

Rất nhanh, Đông Ân Vũ khóe miệng hơi chùng xuống, Mộ Lâm lập tức hướng hai cô y tá cúc cung xin lỗi.

" Không có ý tứ, bằng hữu của tôi ra đến rồi, tôi phải đi, hẹn gặp lại" Không đợi y tá phản ứng, Mộ Lâm liền thật nhanh chạy về phía Đông Ân Vũ, nàng khẩn trương nắm vạt áo, gương mặt có chút đỏ bừng " Ân Vũ, đợi có lâu không ? Thật xin lỗi lúc nãy em không có để ý thấy"

Nàng xin lỗi rất có thành ý, nhưng Đông Ân Vũ cố ý không cho nàng nắm tay, chỉ nhún vai " Không sao "

Ngay cả ngữ khí cũng rất bình thản.

" Ân Vũ, Ân Vũ..." Mộ Lâm đi sau lưng Đông Ân Vũ ra khỏi bệnh viện, dọc đường đều nhỏ giọng thì thầm, tựa hồ rất buồn rầu

Đông Ân Vũ nghiêng đầu trông thấy biểu lộ của Mộ Lâm vô cùng đáng thương, nhịn không được mềm lòng, bước chân chậm lại cùng nàng sóng vai, thậm chí chủ động nắm lấy tay đang vò vạt áo của Mộ Lâm, không nhẹ không nặng kéo mấy lần, Mộ Lâm lập tức nắm lại, thậm chí cả người dính vào, ôm thật chặt cánh tay nàng.

" Nếu như không muốn nói chuyện phím với họ thì phải nói " Xin lỗi, tôi đang chờ người, như thế liền tốt không cần thiết phải hầu chuyện các nàng" Đông Ân Vũ bỗng nhiên mở miệng nói, nàng âm thầm vì Mộ Lâm lo lắng, cũng bởi vì tâm phòng bị của nàng quá thấp, rất dễ dàng bị người để ý đến, nếu như người đến bắt chuyện là si hán, Mộ Lâm chẳng phải gặp nguy hiểm rồi sao ?

"Ân Vũ đang ghen hả?" Mộ Lâm tựa ở vai nàng nhỏ giọng hỏi, gương mặt có chút hồng nhuận

... Ghen ?

Đông Ân Vũ bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt quái dị nhìn về phía Mộ Lâm, nàng tại sao phải ghen ?

Mộ Lâm nhìn nàng không có trả lời lập tức nắm chặt hai tay " Có phải em lại nói nhầm không ? Thật xin lỗi, em không có cố ý"

" Không có gì" Đông Ân Vũ cười cười xấu hổ, nàng để Mộ Lâm lên xem " Em nói muốn về nhà lấy quần áo hả? Chị và em cùng đi hen" Sau đó nàng cũng vào xe, nhưng Đông Ân Vũ có chút mơ màng, nàng nhình cảnh sắc ngoài cửa sổ, hôm nay là ngày nghỉ, trên đường có không ít đôi tình nhân hẹn hò, nhớ đến Mộ Lâm hỏi nàng có phải đang ghen không, Đông Ân Vũ vô ý thức nắm chặt dây an toàn...

... Ghen chính là yêu thích một người, là tâm tình muốn độc chiếm người đó mới có ?

Nàng sẽ không ghen, nàng cùng Mộ Lâm không phải loại quan hệ đó, cũng không phải là quan hệ tình nhân

Nhưng cũng vượt qua tình bạn.

Trên đường về, Đông Ân Vũ rất im lặng, các nàng chạy về phía ngoại thành,ml thuần thục dừng xe ở tần hầm, hai ngườ cùng nhau lên lầu. Hôm nay hai người quay về là để Mộ Lâm đi lấy quần áo, mặc dù Mộ Lâm một mình trở về mấy lần, nhưng lần nào cũng lo cho Đông Ân Vũ, vì thế vội vàng lấy quần áo rồi rời đi, bởi vậy hiện giờ Đông Ân Vũ cùng đi, để Mộ Lâm có thể an tâm dọn hành lý.

Ngay lúc Mộ Lâm kéo va li trong phòng ngủ ra, bắt đầu sắp xếp vật dụng hàng ngày, Đông Ân Vũ trông thấy giá sách để một khung ảnh gia đình, khung ảnh tinh xảo thanh lịch, rất phù hợp với phẩm chất của Mộ Lâm, trong hình là cả nhà đang vui vẻ hòa thuận làm một chuyến dã ngoại trên cỏ, cha của Mộ Lâm khá lớn tuổi, nhưng nhìn tinh thần rất tốt, mẹ Mộ Lâm là nữ nhân ưu nhã, toàn thân tản ra khí tức ôn nhu, mà Mộ Lâm khi đó tóc tương đối ngắn, ngang vai , dưới ánh nắng ấm tựa như thiên sứ, hình ảnh cả nhà cười hì hì để Đông Ân Vũ khẽ rủ mắt

Mộ Lâm có một gia đình rất tốt, nàng cùng Mộ Lâm chung một chổ, tựa hồ sẽ phá đi cái hài hòa này.

Nàng là nữ hài bình thường, có lẽ Đông Ân Vũ không nên tiếp tục cùng nàng ở một chổ chăng ?

" Ân Vũ, em dọn xong rồi" lúc này Mộ Lâm kéo vali từ phòng ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy Đông Ân Vũ cầm khung ảnh ngẩn người.

" Em cùng với mẹ nhìn rất giống nhau" Đông Ân Vũ thay đổi cười yếu ớt, đem khung ảnh đặt lại trên kệ sách.

Xác thực rất giống, nhưng Mộ Lâm so với mẹ nàng còn tinh khiết hơn, tựa như thủy tinh sáng long lanh, chiếu ra ánh sáng dịu dàng

" Ừm, rất nhiều người đều nói như thế" Mộ Lâm gật đầu, biểu thị họ hàng thân thích đều chọc các nàng là tỷ muội song sinh

" Em nói mẹ em định cư ở nước ngoài ? vì sao em không ở chung với họ?" Đông Ân Vũ thay Mộ Lâm đem tóc vén ra sau, lộ ra lỗ tai tiểu xảo tròn trịa, nàng cảm thấy Mộ Lâm tóc dài vẫn đẹp hơn, vừa ôn nhu lại uyển ước.

" Họ có sự nghiệp riêng ở nước ngoài, em ở đây cũng có công việc, cho nên tạm thời ở lại đây" Mộ Lâm nắm tay Đông Ân Vũ, nhẹ nhàng nắm lấy

" Có phải khi công việc ở đây kết thúc, em sẽ trở về đúng không ?" Đông Ân Vũ nói " trở về " quê cũ của nàng, nơi này không phải đất nước mà Mộ Lâm lớn lên, sau thời gian ở chung nói chuyện phím, nàng biết được Mộ Lâm sinh ra và trưởng thành ở nước ngoại, học ở nước ngoài, còn hưởng thụ niềm vui gia đình ở đó

... Sẽ trở về

Đông Ân Vũ chớp chớp hai mắt, nhìn đôi mắt màu sáng của Mộ Lâm, đáy mắt không có chút tạp chất lóe lên tia nhàn nhạt

" Ở nước ngoài phát triển không tệ, chị tin tưởng em có tiềm lực này, sẽ hảo hảo nắm bắt cơ hội đúng không ?"" Nàng không thể giữ chặt Mộ Lâm, bởi vì nàng và Mộ Lâm là bằng hữu, cổ vũ nàng từ bỏ mối quan hệ chưa ở mức quan trọng là chuyện tốt, Mộ Lâm cùng nàng từ đầu tới cuối là hai thế giới khác nhau, nhìn có vẻ thật gần, nhưng kỳ thật rất xa.

" Đến lúc đó Ân Vũ có đồng ý đi với em không ?"" Mộ Lâm hỏi rất nhẹ, lực nắm tay Đông Ân Vũ lại mạnh một chút

Không có tồn tại, tim Đông Ân Vũ đập rộn lên

Bởi vì ánh mắt Mộ Lâm quá nghiêm túc, để nàng cảm thấy mình sẽ đưa ra một quyết định phi thường trọng yếu.

" Em nói như thế, là đang cầu hôn chị hay sao ?" nàng trêu chọc để che dấu nội tâm bối rối, Đông Ân Vũ chê cười nàng nghiêm túc

Nhưng cũng thật vui vì nàng thật sự nghiêm túc

Nhưng nàng không thể tỏ thái độ.

" Không, không phải, em chỉ là... không muốn xa Ân Vũ" Mộ Lâm thoáng chốc đỏ bừng mặt, vừa rồi bầu không khí chuẩn bị đều vì lời nói của Đông Ân Vũ trêu chọc mà đánh tan, nàng buông tay davm, kéo hành lý định ra ngoài, lại bị Đông Ân Vũ sớm một bước bưng lấy khuôn mặt.

" Cho đến khi em chán chị, chị sẽ bồi tiếp em" Đông Ân Vũ nói đến chân thành, nhưng khóe miệng nàng lại cười khổ rất nhạt.

Nàng không thể cho Mộ Lâm bất luận lời hứa hẹn chân ái nào, cũng không thể đá nàng bay ra ngoài

Chỉ những lúc nàng còn cần mình, sẽ nguyện ý làm bạn với nàng

" Vì sao lại nói những lời này ?" Mộ Lâm không rõ, nàng nghĩ từ trong đáy mắt Đông Ân Vũ có thể nhìn ra tâm tư nàng, lại chỉ trông thấy tịch mịch

Đông Ân Vũ rất tịch mịch, từ hành vi cho đến lời nói, Mộ Lâm có thể cảm thụ được nàng xa lánh, thế nhưng thân thể lại rút ngắn khoảng cách.

Các nàng có thể hôn, nhưng lời yêu muốn nói lại thôi, lúc muốn biểu đạt tình yêu sâu đậm trước, Đông Ân Vũ liền sẽ ngăn nàng lại.

Chán trước...

Đông Ân Vũ nói là chữ " chán" này, lúc đó ánh mắt nàng vô cùng trống rỗng

" Tình cảm sẽ thay đổi, chị không yêu cầu xa vời em cho chị thiên trường địa cửu, chị chỉ hy vọng lúc chúng ta bên nhau, chị có thể ở bên cạnh em" không có gánh nặng, nàng có thể không nói yêu nói tình, coi như đây là mong muốn đơn phương yêu mến, chỉ cần Mộ Lâm còn cần nàng, nàng chỉ biết nhiêu đó là đủ

Nếu Mộ Lâm nhìn chán, chơi chán, vậy thì chia tay

Đây không phải là một loại tự ngược hay sao ?

Đông Ân Vũ biết rõ bị " từ bỏ" thống khổ đến mức nào, tựa như lúc nàng cam nguyện cùng Vĩnh Lạc chơi trò chơi tình yêu, sau đó bị hung hăng vứt bỏ, thế nhưng nàng không từ bỏ, coi như bụi gai quấn cả người nàng chảy máu, Đông Ân Vũ vẫn nghĩ sẽ nắm chặt tay Mộ Lâm. Nói nàng ngốc cũng được, ngang ngược cũng được, nàng đều không nghĩ từ bỏ hạnh phúc vừa có được.

Dù là hư vô như gió

Mộ Lâm học Đông Ân Vũ, bưng lấy mặt nàng tiến gần hơn, tựa trán vào nhau, mũi mũi chạm vào.

" Vô luận trong tương lai xảy ra chuyện gì, đều bồi tiếp em chứ ?"" nàng thở ra phà vào bên môi Đông Ân Vũ, nóng ướt, nhột nhạt....

" Trước khi em buông tay, mọi hứa hẹn đều được bảo đảm" Đông Ân Vũ khẽ gật đầu, xuất phát từ nội tâm mà hướng Mộ Lâm cam đoan.

Nhưng Mộ Lâm nếu buông tay, nàng liền bị quăng xuống đáy cốc, khi đó lòng nàng sẽ vỡ nát, nát đến nỗi không thể hàn gắn được.

Sau đó lời nói đều tan trong cái hôn, các nàng không có gì để nói nhiều.

Đây là một dạng thỏa thuận, là mộng đẹp không hối tiếc, hưởng thụ hạnh phúc ước định