Chương 048: Người mềm yếu

Mộ Lâm hôn Đông Ân Vũ, hôn rất nhẹ, rất chuyên tâm....

Hai cánh môi giao nhau, hơi thở hòa huyện, nhiệt khí thổi vào gương mặt, khí tức mập mờ dần dần tụ lại. Đông Ân Vũ không có khước từ, ngược lại rất hưởng thụ nụ hôn này, mang theo hương khí ngọt ngào mỹ diệu của Mộ Lâm, che chở đυ.ng vào làm nàng run sợ, môi Mộ Lâm so với nàng ấn tượng còn mềm mại hơn, từ từ chuyển động như muốn đợi chấp nhận nụ hôn, đầu lưỡi nóng ướt quét mà hình dạng bờ môi, ý đồ thăm dò vào trong miệng Đông Ân Vũ, nàng mím môi, Mộ Lâm liền đổi góc độ càng thên gần hơn, sau đó đẩy cánh môi nghiêm thủ, ôm lấy tư vị trong miệng

Đầu lưỡi Mộ Lâm tựa như tiểu xa xông vào, không ngang ngược, ôm lấy lưỡi Đông Ân Vũ chậm rãi xoay tròn, quấn quanh lại tách ra, răng khẽ cắn lấy môi dưới, để Đông Ân Vũ có chút bất lực. Mộ Lâm hôn không hề có chút nào vụng về, ngược lại rất khá khiến nàng hơi ngạc nhiên, không giống như nụ hôn tập kíc cuồng phong nồng nhiệt, mà là chậm, càng triền miên hôn sâu, điều này khiến người cấm dục bấy lâu nay là Đông Ân Vũ có chút không đỡ được, nếu không phải Mộ Lâm đỡ lưng nàng, chỉ sợ nàng sẽ ngã vào bồn tắm trở thành trò cười

... Nóng quá

Đông Ân Vũ mê ly mở hai mắt thở phì phò, Mộ Lâm hôn nàng thật lâu mới buông ra, khiến đôi môi hai người cọ sát đến hơi đỏ lên. Đầu lưỡi bị mυ"ŧ thỏa thích phải run lên, Đông Ân Vũ nhấp môi mấy lần, ngửa đầu nhìn chằm chằm Mộ Lâm, nhưng không ngờ đôi mắt màu sáng kia lại uẩn đầy hơi nước, tuyệt đối không phải vì độ ẩm của phòng tắm, khóe mắt có chút phiếm hồng cùng mũi để Đông Ân Vũ sững sờ.

" Em vì sao khóc?" Thanh âm nàng lúng túng có chút quái dị, Đông Ân Vũ thực tế quá kinh ngạc.

... Rõ ràng là nàng bị cưỡng hôn, như thế nào mà Mộ Lâm lại ủy khuất ?

" Em.. em không biết... bởi vì nhịp tim đập thật nhanh... làm sao bây giờ... có chút đáng sợ... thế nhưng cũng không ghét..." Nàng dùng mu bàn tay lau khóe mắt, nước mắt không có rơi, chỉ là nhìn cực đáng thương, Mộ Lâm khẩn trương quấn lấy vạt áo, ánh mắt hốt hoảng nhìn Đông Ân Vũ, có chút không biết làm sao.

" Tóm lại là đừng khóc, làm như chị đang ăn hϊếp em vậy" Đông Ân Vũ vô lực gãy đầu, cảm thấy Mộ Lâm ngây thơ quá mức ?

... nhưng hết lần này đến lần khác kỹ thuật hôn lại giỏi như vậy ?

Đông Ân Vũ nhíu mày có chút buồn bực, nhưng Mộ Lâm lại đưa bàn tay đến, sờ lung tung trên thân Đông Ân Vũ, để nàng có chút thất thường. nàng nhìn Mộ Lâm không yên tĩnh, tựa hồ thật dự định sẽ đến bước cuối cùng. cái này cũng không cần nàng dạy, cho nên Đông Ân Vũ dứt khoác ôm cổ Mộ Lâm, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc được rút ngắn, bàn tay du hành trên người nàng phút chốc vọt đến đùi, tới tới lui lui ám chỉ.

" Đừng ở đây" Đông Ân Vũ lúc nói chuyện, cơ hồ dán lên môi Mộ Lâm " Tắm xong thì lên giường được không?"

... Sau đó muốn làm gì cũng được.

Đông Ân Vũ cười yếu ớt, nàng run lông mi dài, chờ Mộ Lâm phản ứng.

Đôi mắt gần trong gang tấc phản chiếu khóe miệng cong lên, nàng không nhìn sót, bộ dáng Mộ Lâm khẽ gật đầu

....

Hơn cả bạn bè, nhưng mối quan hệ người yêu thì chưa tới

Đông Ân Vũ từ trên giường ngồi dậy ngu ngơ hồi lâu mới hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn, nhìn nữ nhân ôm eo nàng, ngủ say sưa, một thân tuyết trắng da thịt trần trụi cùng dáng người mảnh khảnh khiến nhiều người phải tán thưởng, tư thái mỵ hoặc làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, đó chính là tiểu nữ nhân Mộ Lâm, hôm qua đã cùng nàng làm những việc không nên làm.

Đầu có chút choáng váng, nhưng ý thức thanh tỉnh, Đông Ân Vũ an tĩnh nhìn mặt bên của Mộ Lâm, nàng nhớ lại chuyện tối hôm qua, hai người sau khi từ phòng tắm ra liền ngã xuống giường, ôm hôm lẫn nhau, vuốt ve cùng nói nhỏ không thiếu, nàng để Mộ Lâm đạt đến cao trào, mặc dù tay trái không lưu loát, nhưng cảm giác đầu ngón tay ôm trọn mang đến cảm giác mãnh liệt như vậy, Mộ Lâm rất thành thật biểu đạt vui sướиɠ của nàng

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, nàng nhớ kỹ rất rõ ràng, Mộ Lâm không có mảnh mai như nàng tưởng tượng, bởi vì nàng bị Mộ Lâm áp đảo rất nhiều lần, nhiều đến nỗi Đông Ân Vũ không nhớ rõ số lần, nàng tối hôm qua rất phóng túng, thuận theo Mộ Lâm đòi hỏi mà thoải thích giải phóng, trong ấn tượng nàng ôm lưng bóng loáng của Mộ Lâm, nói rất nhiều lời khiến mặt đỏ tim run, dẫn đến hiện tại giọng nói đã trở nên khàn khàn.

Mộ Lâm rất ôn nhu, nhưng ẩn chứa hành động cường thế khiến tim nàng lỗi một nhịp, cả đêm triền miên không làm nàng đau, lại làm cho thắt lưng Đông Ân Vũ khó cử động, bất quá điều Đông Ân Vũ để ý là Mộ Lâm không phải lần đầu nếm trái cấm, nàng thuần thục vuốt ve cùng ôm lấy Đông Ân Vũ lúc đang trên đỉnh phong, nàng biết Mộ Lâm có kinh nghiệm, cái này khiến nàng không tự giác cảm thấy thất lạc.

... Mặc dù nàng cũng không phải là xử nữ trong trắng gì.

Nhưng Mộ Lâm nhìn rất nhu thuận, lại có một mặt nàng không biết.

Cái này người ta gọi là không thể xem bề ngoài sao ?

" Ừm..." Mộ Lâm ưm vài tiếng, từ trong mộng đẹp dần dần hồi tỉnh, nàng mở ra đôi mắt trong suốt, lông mi thon dài giống như phiến quạt, tay trái nàng ôm ngang hông Đông Ân Vũ, mặc dù đập vào mắt không phải là khuôn mặt Đông Ân Vũ, nhưng cánh tay truyền đến nhiệt độ khiến nàng nhịn không được thỏa mãn mỉm cười.

" Ân Vũ" Nàng giống như hài tử thì thầm, vừa tỉnh ngủ tiếng nói lười biếng, nghe vào tai có mấy phần gợi cảm, mặt của nàng gối lên đùi Đông Ân Vũ, gương mặt cách một lớp chăn cọ tới cọ lui, ngửi ngửi mùi thơm của Đông Ân Vũ rồi nhắm mắt rồi chớp mắt, giống như mèo con thỏa mãn trong lòng chủ nũng nịu

Đông Ân Vũ cúi đầu, thuận tay vuốt ve tóc dài mềm mại của Mộ Lâm, nhẹ gãi lỗ tai nàng, Mộ Lâm không nhúc nhích để nàng vuốt ve, rất là hưởng thụ. Ngực tràn đầy sự ngọt ngào ôn nhu, mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào trong giường phủ lên thân Mộ Lâm, nàng nhìn thấy cảm giác có chút hư ảo, dường như chớp mắt Mộ Lâm sẽ biến mất, ngay cả sự cảm thụ trong lòng sẽ nhạt nhòa theo thời gian...

Tốt đẹp như vậy nàng thật có được sao ?

Nháy mắt, Đông Ân Vũ vuốt ve đầu vai Mộ Lâm không tự giác mà xiết chặt, để Mộ Lâm lập tức mở hai mắt ngửa đầu nhìn nàng.

" Ân Vũ ?" Đầu ngón tay mảnh khảnh gỡ tay Đông Ân Vũ, ôn nhu nắm vào trong tay " Chị làm sao vậy?"

Biết mình vì bất an mà thất thố, nàng lập tức thu thập suy nghĩ hỗn loạn, mặt ngoài bất động thanh sắc, cầm tay Mộ Lâm.

" Chị chỉ hơi kinh ngạc, đây không phải lần đầu tiên của em" Nàng nheo mắt, khóe môi nhết lên như có như không cười yếu ớt.

Mộ Lâm nghe vậy, hốt hoảng ngồi dậy, nàng kéo chăn che thân thể lõα ɭồ, cúi đầu không dám nhìn Đông Ân Vũ, nhưng từ tai của nàng có thể rõ ràng trông thấy phản ứng xấu hổ " em trước kia ở nước ngoài có tham dự tiệc tốt nghiệp, mọi người đều uống say, em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, sau khi tỉnh lại... chính là như thế..."

Say rượu mất lý trí?

Đông Ân Vũ nhẹ giọng đáp, giả bộ không quan tâm, quả nhiên cuộc sống ở nước ngoài không bị quản lý, ngay cả con cừu nhỏ cũng quên thận trọng.

Nàng không có sinh khí, chỉ là có chút không cam tâm, nữ nhân tốt đẹp như vậy lại ở một nơi nàng không biết bị người khác nhanh chân đến trước, Đông Ân Vũ có chút uể oải, nhưng thật ra bản thân nàng cũng không sạch sẽ, dựa vào cái gì muốn Mộ Lâm trao thân cho nàng chứ ? Đông Ân Vũ trong lòng cười nhạt vài tiếng, kéo chăn chuẩn bị xuống giường, lại bị người phía sau kéo trở lại

Mộ Lâm nằm rạp xuống trước ngực Đông Ân Vũ, hai tay nắm chặt cổ tay nàng, đặt ở hai bên mặt.

" Thật xin lỗi" Mộ Lâm mang một ít nghẹn ngào trong tiếng nói làm Đông Ân Vũ sững sờ " Thật xin lỗi, đừng giận em"

.... Giận ?

Đông Ân Vũ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười " Đồ ngốc, chị không có giận, em cũng không cần phải xin lỗi" Nàng cũng không cảm thấy có gì để giận, mỗi người đều sẽ thất thân, mất cho ai cũng không phải chuyện lớn lao. Nàng muốn đứng dậy, Mộ Lâm lại nắm chặt cổ tay nàng, chặt đến mức Đông Ân Vũ có chút hoảng hốt, ánh mắt chuyên chú thần khí làm nàng muốn né tránh

" Em làm đau chị" Nàng mở miệng nhàn nhạt nói, nhắc nhở Mộ Lâm buông tay

Lực đạo trên cổ tay buông lỏng, nhưng Mộ Lâm vẫn nằm ở trước ngực nàng, hai phần mềm mại chạm vào nhau, chỉ cách một lớp chăn thật mỏng, Đông Ân Vũ nhìn cảnh tượng trước ngực, nhịn không được nhỏe miệng cười. Mộ Lâm nhìn nàng cười, vội vàng bưng lấy mặt nàng, từng li từng tí cẩn thận hôn lên, nhu nhu chạm vào khóe môi của nàng.

" Đừng không để ý đến em" Ngữ khí ủy khuất đến cực điểm, để Đông Ân Vũ nheo mắt

" Em đáng yêu như thế, chị không nỡ khi dễ em" nói xong còn cố ý vỗ vỗ mâm mê mông Mộ Lâm, phát ra tiếng " ba ba", nghiễm nhiên chính là đang khi dễ nàng. Nhưng Mộ Lâm không thèm để ý, ngón tay tinh tế bưng lấy mặt nàng, bờ môi cọ lấy đôi môi nàng, cảm thụ hơi ấm cùng hơi thở cả hai.

" Chị cảm thấy em đáng yêu sao?" Mộ Lâm tra hỏi để Đông Ân Vũ cười ra tiếng.

Nữ nhân đều muốn được khen, Mộ Lâm muốn nàng không ngừng khen ngợi.

" Đúng, rất đáng yêu" nàng ngửa đầu, hôn lên đôi môi đang hé mở kia.

Rất nhanh hôn nhẹ biến thành hôn sâu, hôn sâu biến thành vuốt ve tình ái, vuốt ve biến cả căn phòng thành xuân quang...

Đông Ân Vũ rất ít khi tắm sớm, nhờ có Mộ Lâm cùng nàng kịch liệt vận động, không thể không tắm rửa thân thể đầy mồ hôi. Đông Ân Vũ sau khi ra ngoài bất đắc dĩ xoa vòng eo đã mỏi nhừ, sau đó đem khăn mặt trên tay đưa cho Mộ Lâm, để nàng hỗ trợ lau tóc ướt

Tin tức TV lại thông báo tin quan trọng, lại là tin tức nghị viên Bắc khu bị súng bắn chết khó hiểu, Đông Ân Vũ nhớ kỹ mấy tháng trước cũng xảy ra chuyện tương tự, lần này cảnh sát khẳng định hung thủ là cùng một người gây ra, giống nhau ở chổ bị ngắm bắn, mà địa điểm cũng giống như Trần Thi ở trong nhà riêng, bảo an không phát hiện nhân vật khả nghi, camera cũng không quay được hình ảnh của hung thủ, ngay cả báo án cũng bao phủ không khí quỷ quyệt, nàng nhớ kỹ hỏi qua La Dạ, hung thủ gây án có phải là người của Ngô Đường hay không ?

Khi đó La Dạ chỉ lắc đầu, nàng không có cách nào phán đoán là " Không" hay là " không biết"

Nhớ đến quá khứ, Đông Ân Vũ có chút phiền não, đắm chìm trong thời gian mỹ hảo đúng là dễ khiến người ta thư giãn, nhưng nàng hiện tại không có cách nào bảo Mộ Lâm rời đi, nàng biết rõ nàng cần Mộ Lâm, vô luận là chiếu cố nàng hay là an ủi tâm hồn, nàng đều không thể rời xa cái tiểu nữ nhân này

" Nghĩ gì vậy?" thanh âm Mộ Lâm êm ái truyền đến, hơi ấm phả vào trong tai, nàng dán vào gương mặt Đông Ân Vũ hỏi

" Chị đang nghĩ, có lẽ chị là một người mềm yếu" Lúc trước nàng nói, tuổi càng cao nàng càng trở nên nhát gan.

Nàng không sợ chết, mà là sợ mất đi tất cả sự mỹ hảo.

Mộ Lâm không rõ ý tứ của Đông Ân Vũ, chỉ có thể từ trên khuôn mặt giải nghĩa.

" Em cũng là người rất mềm yếu, mỗi người đều có nhược điểm,cho nên Ân Vũ không cần quá uể oải" Nàng ôm cổ Đông Ân Vũ, giống như muốn cho nàng dũng khí, Mộ Lâm an ủi rất hữu dụng, Đông Ân Vũ tận lực xóa đi lo lắng trong lòng.

" Cám ơn em, Mộ Lâm" Nàng vỗ vỗ cánh tay Mộ Lâm, thanh âm trầm ổn lại chân thành.

Ốc đảo trong lòng nàng, tựa hồ ngay tại đây từng giờ từng phút mở rộng