Chương 043: Còn sống rời đi

Thời gian trôi qua rất chậm chạp, hơi thở của Đông Ân Vũ đã chậm càng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn

Nàng chớp chớp đôi mắt chua xót, lúc này vừa nổi điên cùng sụp đổ, khiến đầu óc mê man

Hít Nicotin vào phổi vẫn không cách nào làm tinh thần nàng phấn chấn, ngược lại giống như độc dược, để nàng lâm vào vực sâu bi thảm

Khói trắng thở ra từ từ bay lên cao, khói bụi chiếu xuống làm dơ áo sơ mi, cho đến khi đầu lửa sắp chạm vào đôi môi, La Dạ mới rút tàn thuốc đi

Đầu ngón tay thô ráp của nàng nắm cằm Đông Ân Vũ, kéo gương mặt nàng lên, đặt lên môi nàng một cái hôn.

Không nhẹ không nặng chạm vào lại rời đi, ngắn ngủi một giây làm nhịp tim Đông Ân Vũ loạn một nhịp

...Đáng chết

Đông Ân Vũ mấp máy môi, đôi mắt mở ra lưu lại dư vị ôn nhu mẫn liệt

" Mọi người đều biết chuyện Tề ca tham ô tiền đúng không?" Đông Ân Vũ quay đầu đi, thấp giọng hỏi

Coi như hiện tại biết tình hình thực tế cũng không làm được gì nữa, nhưng nàng vẫn không nhịn được thốt ra câu hỏi

Bởi vì Đông Ân Vũ muốn biết, tất cả chân tướng sự thật

La Dạ rất trầm mặc, nàng gật đầu đáp lại

Không sai, tất cả mọi người đều biết, huynh đệ Ngô Đường biết, quản sự cũng biết...

Vĩnh Lạc, La Dạ, đoán chừng ngay cả Triệu Hàn cũng biết.

Chỉ có nàng ngu như heo, mơ mơ màng màng để người đùa bỡn xoay như chong chóng, coi đó là bước đi vững chắc, coi đó là cơ hội để leo lên...

Nàng nửa đường chen vào Ngô Đường, cho đến bây giờ không có bất cứ kẻ nào coi trọng, chỉ bị bọn hắn xem là trò cười

" Thật sao? Nguyên lai là thế, tất cả mọi người đang chờ kẻ chết thay xuất hiện đúng không? Nhận lấy cửa tiệm bị Tề ca lấy sạch tiền, sau đó chờ Đông Kinh lý có chuyện, liền để người tiếp vị thay tội cho ? Đông Ân Vũ cơ hồ là lẩm bẩm, nàng nói cho mình nghe, thuyết phục mình tiếp nhận sự thật này " Chỉ có ta không biết, chỉ có ta không biết chân tướng"

" Đúng" Lúc này La Dạ lên tiếng, nàng trả lời Đông Ân Vũ.

Đúng, một chữ đơn giản đủ trọng kích Đông Ân Vũ.

Không sai, chỉ có Đông Ân Vũ không biết tất cả âm mưu, có thể gọi là cùng người Ngô Đường chung nhận thức không?

Tề ca tham ô tiền cũng không phải một ngày, hai ngày, hắn tiêu tiền kinh người, lại không chạy hàng, giúp lão đại xử lý hàng nhiều lắm chỉ có thể là con số lẻ, chỉ dựa vào tiệm kinh doanh cùng phí bảo kê, hoàn toàn không thể chi trả hết số tiền hắn dùng cho tiêu khiển, cho nên hắn lấy sạch tiền trong quỹ băng nhóm, chủ yếu là tiền rượu cùng tiền vay nợ, đều bị Tề ca tự mình cướp lấy. La Dạ biết không nói, quản sự biết không dám nhiều chuyện, có thể thấy được những người không có gan chỉ trích hắn đều đang đợi cừu non nhận tội thay xuất hiện.

Mà con cừu nón kia chính là Đông Ân Vũ

...Ủ rũ, thậm chí còn ủ rủ hơn nữa

Nàng cắn môi không nói nữa, lúc này điện thoại La Dạ kêu lên, nàng liếc Đông Ân Vũ một chút, sau đó chậm rãi đi ra ngoài

Đông Ân Vũ biết là đám lão tặc kia muốn đi qua, bọn hắn đến xem Tề ca chết chưa, thuận tiện nhìn đến Đông Ân Vũ bị bắt

Trốn! nàng nhất định phải trốn!

Sự tình vẫn chưa xong, nếu như bây giờ nàng bị giao ra chỉ con đường chết!

Đông Ân Vũ nắm chặt dao gọt trái cây trong tay, nge La Dạ đã đi vào nhà máy rèn đúc, nàng lập tức đong đưa cánh tay, bàn tay bị dây gai trói lại rất chặt, nhưng thời gian có hạn, nàng không có cách nào do dự, lập tức Đông Ân Vũ liều mạng chuyển động cổ tay, dây thừng thô ráp cơ hồ muốn chôn sâu vào da thịt nàng, xiết chặt đâm tổn thương tay nàng, máu tươi bôi trơn rốt cuộc có chút buông lỏng

Nàng ngưng thở, tĩnh lặng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân của La Dạ tựa hồ đi xa, Đông Ân Vũ cắn môi nhịn đau, dùng dao gọt trái cây vụng về cắt đứt dây thừng, nửa đường vô ý còn cắt vào mu bàn tay mấy đường chảy máu, đau thiếu điều nàng muốn hét lên. Lúc nguy cấp, nàng không có lựa chọn chổ cắt, coi như cắt đứt tay cũng tốt hơn bị chết, qua một khoảng thời gian Đông Ân Vũ cuối cùng cắt thành công dây thừng, nàng cúi xuống mở dây trói trên chân, cẩn thận quay đầu nhìn về phía cửa, La Dạ không ở đó

Đúng lúc

Đông Ân Vũ hít thật sâu, kéo thân thể chạy về phía cửa sổ, đập vỡ cửa kính, nàng cầm dao gọt trái cây chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, chống thân nhảy qua cửa sổ. Bên ngoài nhà máy đen kịt, chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt mà nhìn đường, Đông Ân Vũ trốn trong bụi cỏ, cuộn mình chậm rãi bước đi, lúc giẫm chân lên cỏ phát ra tiếng sàn sạt, để Đông Ân Vũ nhịn không được quay đầu nhìn quanh, liền sợ La Dạ đuổi theo

Nàng không ngốc đến mức đi đường lớn, nhưng cũng không cách đường quá xa, để tránh bị lạc trong đường núi. Trong đêm, sương mù dày đặc, mênh mông rất tốt cho việc che chắn yểm hộ, tốc độ xuống núi không nhanh, một mặt là đề phòng có người đến, một mặt là vì vết thương trên người làm nàng mất hết sức lực. Nếu như lúc này bị người đuổi gϊếŧ, nàng không chắc sẽ trốn được, Đông Ân Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, không cẩn thận làm tổn thương khóe mắt ứ máu, đau đến run rẩy

Mệt mỏi, rất mệt mỏi

Vết thương trên tay không sâu, lại dài và hẹp, khiến nàng chảy không ít máu, tốc độ hoạt động càng ngày càng chậm, nàng lạnh cả người, khí lực thở dốc càng lúc càng nặng nề, nàng dường chân dựa vào thân cây nghỉ ngơi, lúc này có mấy đường ánh sáng hô như quét đến, dọ Đông Ân Vũ lập tức phủ phục xuống đất, không lo đến vết thương trên tay, nằm dài trên mặt đất

" Tê..." Đông Ân Vũ ngược lại nín thở, dùng sức xiết cánh tay

Chỉ thấy ba chiếc xe con màu đen chạy lên núi, đèn xe xoay đảo xung quanh, nàng trông thấy bên cửa xe, mặt bên của Hổ ca lướt qua. Bọn hắn đến thu thập Đông Ân Vũ, chắc hẳn La Dạ vừa mới gọi điện kêu bọn họ lên núi, nàng lấy điện thoại ra, màn hình đã bị nứt, nhưng thời gian vẫn hiện là bốn giờ sáng, khoảng cách vụ án phát sinh cho đến bây giờ bất quá ngắn ngủi mấy tiếng, lại đem cục diện thay đổi hoàn toàn

.... Thật sự không tầm thường

Đông Ân Vũ cười khổ, nàng tán thưởng sự trầm mặc của La Dạ, cũng không thanh minh cho bản thân, bởi vì hết thảy đều là kịch bản viết xong, nàng chỉ là diễn viên, nghe theo tình thế chuyển biến mà quyết định vận mệnh. Nếu như nàng không nhận tiệm ăn đêm, La Dạ có thể dùng cách thức khác đuổi nàng ra khỏi băng nhóm, hoặc nghĩ biện pháp lợi dụng nàng, vô luận Đông Ân Vũ trốn thế nào, cũng không thể thoát khỏi thiết kế kín đáo của nàng

Nàng lấy lại tinh thần, xé tay áo sơ mi buộc chặt vết thương, liên tiếp cử động làm cho nàng khó thở, hiện tại nhất định phải xuống núi, chí ít sau khi xuống núi mới có thể tránh né những tên kia. Đông Ân Vũ nắm chặt điện thoại, trong một giây ác độc đem điện thoạn ném vào rừng cây, nàng không thể cầu cứu, hiện tại cầu cứu sẽ khiến sự tình càng thêm hỏng bét, ném điện thoại đi để La Dạ đừng tìm tới

" Mẹ nó! chúng ta xuống chân núi trước để tìm người!" một cỗ xe con màu đen từ đường lớn gào thét chạy qua, bởi vì cửa sổ xe mở ra, Đông Ân Vũ nghe rõ mấy tên nam nhân đang nói chuyện điện thoại. Bọn hắn phát hiện Đông Ân Vũ đào tẩu, hiện tại bắt đầu lùng bắt nàng, đây là hiện tượng phi thường không ổn

Ring Ring... Ring Ring...

Đồng thời Đông Ân Vũ nghe tiếng điện thoại kêu thì chấn động, nàng cắm môi cũng không có đi xem ai gọi cho nàng

Mười phần là La Dạ chăng ?

Đông Ân Vũ ngồi dưới đất, xem ra không thể từ đường này xuống núi ngay. Nàng ước định đường núi nguy hiểm, càng đi càng xa đường xe chạy, hiện tại đã chui vào bụi cây đen nhánh. Lúc nàng còn trẻ nàng cùng từng gia nhập quân đội, du kích chiến cũng từng chơi qua mấy lần, rừng núi đối với nàng không hề lạ lẫm, chỉ là hiện giờ thể lực của nàng chống đỡ không nổi, đi mấy bước liền thở dốc, huống chi ánh mắt mờ mịt, không có cách nào phán đoán đường đi.

Nhiều lần cuống quít khiến nàng té bổ nhào, nhưng sau khi va chạm vẫn phải đứng lên, đặc biệt lúc cơ thể đang yếu ớt, tâm tình liền đặc biệt khó khống cế, Đông Ân Vũ nhết môi, phủi nhánh cây cùng lá khô trên người, có chút nghẹn ngào hít hít mũi, nàng là thịt, cũng không phải là siêu nhân trong phim. làm sao bị té mà vô sự được, nàng đã nhanh muốn bị bức điên, thậm chí đi đường tinh thần đều có chút hoảng loạn.

Tại sao là nàng... Tại sao là nàng

Đi dọc theo đường, trong đầu Đông Ân Vũ đều quẩn quanh câu hỏi này, tại sao nàng lại nhận nhiệm vụ này ? nếu như không nhận, hiện giờ nàng có khả năng đang dễ chịu thoải mái nằm ở trên giường ngủ, hoặc là thỏa thích cùng bằng hữu nói chuyện phiếm đến trời sáng, nhưng nàng lại nhận, cái nhiệm vụ hỏng bét lại nguy hiểm này, khiến nàng có suy nghĩ từ bỏ.

Lòng người mền yếu, nội ức trong ngực cũng là trái tim của một con người, nhưng nàng lại muốn ngụy trang kiên cường

.... Rất muốn khó lớn

Nhưng Đông Ân Vũ trong lòng lẩm bẩm, bất tri bất giác lại cười, nghẹn ngào cười vài tiếng

Khó là biểu hiện nhu nhược, nàng không thể khóc, chí ít lúc nàng còn sống rời đi cũng không thể khóc

Đông Ân Vũ không biết đi được bao lâu, nảng ngẩng đầu lên, bầu trời đã có ánh sáng trắng, cũng nhanh hừng đông. Lúc này nàng trông thấy giữa cỏ dại rậm rạp trong núi rừng có con đường mòn nhỏ quanh co, tựa hồ rất lâu không có ai đi qua, nàng lập tức đi theo con đường nhỏ, đi dọc theo bùn đất xuống núi, xem ra đây là con đường thông qua đầu kia của ngọn núi

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cành lá, Đông Ân Vũ trong lòng có hi vọng, nàng càng chạy càng nhanh, kéo thân thể mau chóng xuống núi, ngay lúc khi nàng đi đến cuối con đường mòn, đập vào mắt chính là đường nhựa dưới chân núi. Nàng đứng ở gò núi nhỏ, rừng cây rậm rạp che chắn cho nàng, Đông Ân Vũ ngồi thở dốc, cẩn tận xem xét tình trạng trên đường, nàng không biết nàng cách bọn truy sát kia bao xa, chỉ biết tình huống trước mắt coi như tốt đẹp, không có trông thấy hoặc nghe thấy động tĩnh khác

... Quá tốt

Nàng ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chống đỡ thân thể mỏi mệt đi xuống dưới, nháy mắt ngừng thở, ngay tại đèn xe lóe lên, Đông Ân Vũ lập tức nằm phục trên đất. Cách đó không xa một chiếc xe con chậm chạp chạy tới, dừng cách Đông Ân Vũ trốn khoảng chừng mười thước, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy người ngồi ghế tài xế chính là La Dạ.

Đông Ân Vũ cúi đầu, đồng thời nghe thấy tiếng mấy người xuống xe

... Hỏng bét!

Mặc dù chỉ trong tích tắc, nàng cũng không xác định La Dạ có nhìn thấy nàng không. Đông Ân Vũ ôm trái tim đang đập kịch liệt, sợ tiếng tim đập lớn sẽ gây chú ý đến bọn sói hoang, có lẽ nàng bị thấy hoặc có lẽ không? Đông Ân Vũ không biết, nàng không dám có bất cứ cử động nào, cứng đờ nằm rạo trên đất, hít thở vô cùng nhẹ

" Dạ tỷ, chúng ta tìm cả đêm không thấy, chẳng lẽ đã bị ngã xuống núi rồi sao" Cách đó không xa, một tên đàn em có chút bất đắc dĩ, bọn hắn tìm cả đêm, ngay cả chút manh mối cũng không tìm được.

" Đúng đó, dù sao Hổ ca nói, chuyện này giao cho lão đại xử lý, nếu con kia không chết, cũng không dám hoạt động ở Bắc khu" Tên nam nhân khác duỗi lưng một cái, tiếng nói mơ hồ không rõ

Đông Ân Vũ cười yếu ớt, đúng rồi, nàng hiện tại là hung thủ sát hại Tề ca, chỉ sợ không thể nào ẩn hiện ở Bắc khu nữ

Nàng có chút ngẩng đầu, từ trong bụi cỏ mơ mồ trông thấy xe con đậu cách đó không xa, mấy tên nam nhân đang đứng ngoài xe hút thuốc, La Dạ dựa người vào cửa xe, hai tay vòng trước ngực, không biết trùng hợp hay là cố ý, mặt nàng hướng về vị trí Đông Ân Vũ đang trốn, khiến cho Đông Ân Vũ nổi hết da gà

" Đi" La Dạ thật lâu mới trầm ổn nói một câu, mấy tên đệ tử nhanh chóng lên xe, nhưng nàng không có động tĩnh

Đông Ân Vũ nhìn nàng từ trong túi móc ra cái gì đó, đột nhiên ném về phía nàng, tùy ý cử động kia dọa Đông Ân Vũ toàn thân run rẩy, La Dạ ném chính là điện thoại, là điện thoại mà nàng vứt bỏ, màu vàng nhạt trộn lẫn bùn đất, cách Đông Ân Vũ vẻn vẹn một thước

.... nàng phát hiện sao ?

Nhưng La Dạ lại lái xe đi

Đông Ân Vũ không xác định, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chờ bóng xe La Dạ đi khuất, mới từ trong bụi cỏ đứng lên, điện thoại di động của nàng cũng không cầm mà đi tẳng xuống núi. Dọc theo đường lảo đảo, tầm mắt của nàng mơ hồ, trong lòng chìm trong áp lực khiến nàng có chút choáng váng, vô luận thế nào nàng cũng không thể bị bắt lại, nếu như bị bắt sẽ lại thất bại trong gan tấc, mọi cố gắng đều trở thành công cốc...

Bá !!!

Tiếng kèn chói tai vang lên, tựa như chuyển động quay chậm, một chiếc xe con hướng đến Đông Ân Vũ đâm tới

Có bao nhiêu đau đớn thì nàng cũng không còn tri giác, thân thể bị va chạm trong nháy mắt, Đông Ân Vũ triệt để mất đi ý thức.