Chương 042: Loại bàn giao kia

Tề ca đến, vẫn là một mình đến

Hắn mạnh mẽ tiến vào đại sảnh, trông thấy cửa tiệm bị đập phá, sắc mặt lập tức không vui, nhìn về phía Đông Ân Vũ, ánh mắt tràn đầy trách cứ

" Uy! lão Tề, anh hôm nay nhất định phải đưa tiền, bằng không tôi sẽ đốt tiệm này của anh!" Tề ca chưa đến gần Đông Ân Vũ, Hổ ca đã phủ đầu hắn trước, tóm lại đêm nay không có chuyện thương lượng, phương pháp giải quyết chỉ có hai loại, một là trả tiền, hai là đập nát tiệm xong rồi trả tiền

" Không vấn đề" không ngờ Tề ca hai tay đút túi quần, rất tùy hứng nhún vai " Đêm nay liền cho các vị một cái công đạo"

Đông Ân Vũ nhướn lông mày, chẳng lẽ Tề ca vừa rồi đi vay tiền người khác hay sao? mới đến trễ như vậy?

" Kinh lý, Tề ca thật có tiền trả sao? không phải tiền công quỹ...." bị rút sạch rồi sao

" Hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng ổng thôi đúng không?" Đông Ân Vũ cũng không biết Tề ca có chiêu gì

" Tốt!" Hổ ca gọi tất cả đàn em dừng tay, chờ Tề ca bàn giao

Chỉ thấy Tề ca hướng quản sự vẫy vẫy tay nói: " Đem túi đồ hôm trước anh đưa cho cậu ra đây!"

Đông Ân Vũ nghe thấy liên nhăn lông mày, nàng quay đầu nhìn quản sự, đối phương giống như là bị bắt quả tang, hốt hoảng rời đi, cái trán còn đầm đề mồ hôi lạnh. Tề ca tự mình liên lạc riêng với quản sự, Đông Ân Vũ không có ý kiến, dù sao Tề ca mới là lão đại, nhưng hắn thế mà lại có hoạt động riêng với quản sự, để nàng cảm thấy mình không được tôn trọng, hoặc là có thể nói có chút uy hϊếp địa vị của nàng

" Tề ca" quản sự vội vàng đem túi da giao cho Tề ca, sau đó lui về một bên không dám nhìn Đông Ân Vũ

Nguyên lai tưởng là tiền, không ngờ lấy ra chỉ là một cuốn sổ thật dày

" Đây chính là bàn giao mà ngươi nói hay sao? ngươi cho rằng chúng ta đều là đồ đần?" Hổ ca thấy liền tức giận đập bàn gào lên.

" Ta nói bàn giao không phải là mấy tờ giấy này mà là" Tề ca bỗng nhiên chỉ về phía Đông Ân Vũ " là cô ta!"

Tiếng nói trầm thấp mà kiên định quẩn quanh trong phòng, một câu " là nàng" làm cho tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang Đông Ân Vũ.

Đông Ân Vũ lập tức như bị sét đánh ngang tai, toàn thân chấn động

" Ta sớm hoài nghi cô rồi Đông Ân Vũ, ở tiệm có sự tình sai trái gì quản sự đã báo cho ta biết, cho nên ta mới âm thầm quan sát cô, không ngờ cô không biết tốt xấu, dám tham nhũng toàn bộ tiền quỹ của băng nhóm!" Tề ca tức giận đem tài liệu ném về phía Đông Ân Vũ, giấy tờ bay tứ tung trên không trung, giống như tâm tình Đông Ân Vũ hiện giờ, lộn xộn không chịu nổi

Nàng cúi người nhặt mấy tờ giấy ở dưới chân, đều là ghi chép của cấp trên, toàn bộ tài khoản đều thuộc về Đông Ân Vũ.

Làm giả!

Tất cả đều làm giả

" Ta cho người đi điều tra ghi chép lại, không nghĩ tới ngươi đúng là mặt dày, nghĩ người khác không phát hiện hay sao? Một lần, hai lần ta không so đo với ngươi, nhưng không nghĩ ngươi dám cướp đi toàn bộ, còn có mặt mũi chạy đến tìm ta báo có người tham ô tiền quỹ! da mặt ngươi đúng là dày mẹ nó rồi!" Tề ca chỉ vào mũi Đông Ân Vũ, càng nói càng thái quá, hắn thành công kích động không khí, ngay cả thủ hạ của Tề ca cũng chửi rủa Đông Ân Vũ, tức giận không thôi

Bị hãm hại!

Đông Ân Vũ mím chặt môi, nàng hiện tại nếu nói " không phải ta" chỉ là càng tô càng đen

Làm sao bây giờ? nên làm cái gì?

" Hỗn đãn! khó trách ngươi lãnh tĩnh như vậy! nguyên lai toàn bộ số tiền kia đều bị ngươi nuốt" Hổ ca tiến lên mấy bước, cùng Tề ca đứng một chổ " ngươi có gan nuốt vào, liền đem tiền ói ra! nếu không ngươi đừng nghĩ mà còn sống ra khỏi tiệm này!" Hắn cầm gậy bóng chày, tuyệt đối không phải đang nói đùa

" Tôi..." Đông Ân Vũ nắm chặt hai tay, nói ra một chữ không có ý nghĩa nào

Nàng vừa nói một chữ, Tề ca lập tức gào thét " Đem nó trói lại"

Không trốn liền không được!

Đông Ân Vũ giật mình phóng về phía cửa sau, tâm tình nàng xoắn xuýt, rõ ràng không phải nàng làm, nhưng nàng nhất định phải chạy, nếu không chạy chẳng khác nào ngầm chấp nhận hình phạt, lưu lại cũng chỉ có một con đường chết. Đông Ân Vũ cắn răng, sự tình càng làm càng hỏng bét, sau lưng truyền đến vô số tiếng bước chân cùng tiếng mắng chửi làm cho nàng không có thời gian suy nghĩ, không có đường quay về, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, hướng phía trước, hướng phía trước....

Đυ.ng!

Bỗng nhiên hất cửa sau nhà bếp, Đông Ân Vũ vội vàng đem cửa cài lại sau chạy vào ngõ tối, cửa thoát hiểm thông với ngõ hẻm tương đối chật hẹp, nàng vừa chạy vừa nhìn phía sau, chỉ thấy mấy cái bóng không ngừng tới gần, Đông Ân Vũ không có đầu mối, chỉ có thể theo bản năng chạy về phía trước, nàng thở hổn hển, mồ hôi ướt nhẹp lưng áo, bước chân lảo đảo suýt té xuống đất, nàng vô thức nhìn về phía sau, không thấy có người đuổi theo, chỉ nghe thấy thanh âm nhục mạ hỗn loạn, Đông Ân Vũ ổn định lại hơi thở, lập tức tính toán nên đi đâu trốn, trong nháy mắt quay đầu thì bị một đạo hắc ảnh đánh tới!

Nàng không kịp la, phần bụng bị một trận điện giật, Đông Ân Vũ hai mắt tối sầm, ngất đi

....

Còn sống

Đông Ân Vũ hít một hơi, biết mình còn sống

Lúc nàng mở mắt, hình ảnh đập vào đầu tiên khá là quỷ dị

Nhà máy, hai mắt nàng mông lung có chút mở to, bức tường rỉ sét lộn xộn nói cho Đông Ân Vũ biết, nơi này là nhà máy bỏ hoang

Bốn phía tương đối yên tĩnh, nhà xưởng tối đen chỉ có hai bóng đèn chiếu sáng, trần nhà hư hỏng một lỗ lớn, giống như là ánh trăng yếu ớt từ vườn chiếu vào. Đông Ân Vũ cắn môi dưới, trùng điệp hít vào một hơi, lúc hít thở lập tức nàng cảm thấy l*иg ngực truyền đến nhoi nhói, có lẽ là lúc bị áp giải đυ.ng đến bị thương xương sườn, nàng thử xoay cổ tay, phát hiện bị người dùng dây gai trói ở trên ghế, hai chân cũng bị trói

Nhưng kỳ quái chính là hai mắt cũng như miệng lại không bị bịt lại

Nếu như không muốn bị người khác nhìn thấy hung thủ hoặc là để con tin thét lên gọi cứu viện, hẳn sẽ phải thực hiện hành động khống chế

... Thế nhưng không có

" Khụ khụ... khục..." Đông Ân Vũ ho khan vài tiếng, phun ra một búng máu

Khóe môi nàng rất đau, nhất định là bị đả thương, coi như không cần soi gương, nàng có thể tưởng tượng bản thân bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng có thể tha mạnh nhỏ của nàng xem như là chuyện tốt. Nàng trấn định cảm xúc, thuần theo tia sáng đèn nhìn về phía trước, trên mặt đất có rất nhiều vết đỏ, mà càng xa lại càng nhiều thêm, nghiễm nhiên là vết máu...

Trong nhà xưởng tràn ngập mùi máu tanh

... có người chết.

Thi thể bị vứt bỏ ở nơi xa kia chính là Tề ca.

Đông Ân Vũ nuốt nước bọt, nàng không khϊếp sợ, mà là giữ vững tỉnh táo muốn tìm tất cả lý do để giải thích

Vì cái gì ? Tề ca sao lại chết ở đây?

Đông Ân Vũ nheo mắt đánh giá nơi xa kia, hắn chết thê thảm, phần bụng bị rạch một đường dài, máu tươi trên đất đều là từ vết thương kia chảy ra, cặp mắt hắn hơi hé, miệng cũng mở rất lớn, trước khi chết tựa hồ có chống cự, mà lại chết không nhắm mắt, bất quá trừ phần bụng tổn thương, tựa hồ không có vết tích va chạm, hẳn là một dao mất mạng

Có thể gϊếŧ Tề ca mà không bị phản kháng, cho một dao trí mạng

" La Dạ" không biết không nói, Đông Ân Vũ há mồm nói ra hai chữ này

Trừ La Dạ thì còn có thể là ai?

Nhưng nàng không rõ vì sao La Dạ phải gϊếŧ Tề ca

Đông Ân Vũ đau đầu nhắm mắt, nàng lạnh cả người, có quá nhiều bí ẩn nàng không biết tình huống xảy ra

Ngay khi nàng đang ảo não, sau lưng truyền đến thanh âm rắc ! rắc !, đó là tiếng giày bước trên nền xi măng, tốc độ không chút nào dây dưa chậm chạp, không ngừng đến gần Đông Ân Vũ. Còn không thấy người, Đông Ân Vũ tê dại da đầu, mơ hồ nhìn thấy cái bóng kéo dài trên tường, đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác tây trang

" Cô vì sao lại gϊếŧ Tề ca?" Lúc La Dạ đứng sau lưng nàng, Đông Ân Vũ hỏi một câu

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, không biểu lộ chút bất an nào, nhưng kỳ thật nội tâm rất sợ hãi, sợ đến hai chân run rẩy

" Tham ô tiền" Thanh âm La Dạ trầm ổn, giống như con người nàng, đều khiến người nghe không thấu, cũng nhìn không thấu

La Dạ đang suy nghĩ gì, Đông Ân Vũ cho đến bây giờ cũng không đoán được, liền giống như hiện tại.....

Nàng nói Tề ca tham ô tiền

" Cô là kẻ chết thay" La Dạ từ sau lưng Đông Ân Vũ vòng ra đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng

Từ bóng tối, Đông Ân Vũ ngửa đầu chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, lại có thể rất rõ ràng nhận ra ánh mắt của La Dạ.

Màu xanh biếc trầm tĩnh.

" Cô vẫn luôn biết?" Nàng sững sờ, La Dạ nói nàng là kẻ chết thay, là cừu non nhận tội tham ô thay cho Tề ca

" Quyết định của cô" La Dạ mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào trái tim Đông Ân Vũ

... Quyết định của cô

Đông Ân Vũ lập tức trừng mắt, nàng có loại ảo giác bị người thức tỉnh, hình ảnh quá khứ mau chóng hiện lên trong đầu nàng, nguyên lai La Dạ biết tất cả mọi chuyện, Tề ca rút sạch tiền của băng đảng, sau đó hỏi Đông Ân Vũ có muốn tiếp nhận chổ kinh doanh hay không, nàng hỏi ý kiến La Dạ, La Dạ không nói, nàng lại phối hợp nhận lấy, vì muốn củng cố cùng trèo lên địa vị, nàng nguyện ý làm cừu non nhận tội

La Dạ vẫn luôn xem kịch hay, nhìn nàng tự mãn, nhìn nàng làm trò mèo....

" Ha ha..." Bỗng nhiên Đông Ân Vũ cười, nàng cười đến khóe miệng cứng đờ, không dám cúi xuống

Không sai, đây là con đường nàng lựa chọn, nàng cười mình ngu xuẩn lại bị lừa....

" Cho nên ? cô bắt tôi đến nơi này, trói tôi lại rồi còn muốn làm gì tôi nữa?" Thanh âm của nàng rất bình thản, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm La Dạ. Đông Ân Vũ nheo mắt, nàng vô thức nhìn về phía Tề ca nằm, cái người chết không nhắm mắt đang nhìn nhìn về phía hai người bọn họ

" Tề ca chắc chắn phải chết" La Dạ đi về chổ thi thể của Tề ca, ở trước mặt Đông Ân Vũ rút con dao hung khí từ bụng hắn ra, lập tức máu tuôn xối xả đầy đất, trong chốc lát, Đông Ân Vũ nghẹn cổ họng, hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào, dưới ánh trăng La Dạ khiến nàng toàn thân run rẩy, tựa như tử thần " Cô thay tôi"

Thay nàng...

" chịu tội"" Gót giày gõ trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy, mỗi âm thanh đều gõ vào trái tim Đông Ân Vũ.

Rắc ! rắc ! rắc !

Đến khi La Dạ đứng trước mặt nàng, đem cái hung khí đầy máu tươi kia tiến đến, mặt dao băng lãnh dán lên gương mặt Đông Ân Vũ, lưu lại làn da màu mật ong của nàng một đường rạch đỏ, sau đó vòng qua đầu lướt lên vai sau đó đem chuôi dao nhét vào hai tay bị trói. La Dạ để nàng cầm dao, để nàng trở thanh hung thủ gϊếŧ Tề ca thay La Dạ.

Một tên thủ hạ từng trung thành, không chút do dự gϊếŧ chết lão đại

Nguyên nhân chỉ có một....

" Cô muốn thăng tiến sao?" Đông Ân Vũ chần chừ hồi lâu, mới hỏi

La Dạ muốn thay thế Tề ca, nàng muốn ngồi lên vị trí của Tề ca

Dã tâm của nàng lớn như thế, Đông Ân Vũ xưa nay không hề phát hiện

Lúc này nàng mới nhớ tới lúc La Dạ hỏi nàng " Giá trị lợi dụng", nguyên lại là cái dạng này, tựa như quan hệ của các nàng, hỗ trợ lợi dụng nhau, Đông Ân Vũ lợi dụng La Dạ để được Tề ca tín nhiệm, La Dạ lợi dụng cố chấp của nàng, để nàng thua rối tinh rối mù

" Cô là người bắt hung thủ sát hại Tề ca" Đông Ân Vũ rủ vai, híp hai mắt nhìn chằm chằm La Dạ " Lão đại liền sẽ cho cô thăng cấp đúng không?"

La Dạ không trả lời nàng, chỉ gật đầu

.... Nguyên lai là cái dạng này

" Tôi muốn hút thuốc" Đông Ân Vũ nắm chặt hung khí trong tay, rủ xuống hai mắt nhàn nhạt nói

La Dạ móc điếu thuốc trong túi áo, đặt lên môi Đông Ân Vũ, thay nàng đốt lửa

Bên trong màn đêm tăm tối, tia lửa chính là sáng chói nhất

Lúc mạnh lúc yếu, mùi khói hút vào trong phổi làm Đông Ân Vũ nhịn không được ho khan

Đau...

Quá đau...

Triệu Hàn nói rất đúng, lần này nàng lại thất bại