Chương 044: Một vụ giao dịch

Thanh âm đều đều của máy móc, truyền vào trong đầu Đông Ân Vũ đờ đẫn

Tít... tít... tít...

Lúc mở mắt ra, ánh mắt có chút mông lung không thể nào điều chỉnh tiêu điểm, Đông Ân Vũ nằm trong gian phòng tràn ngập mùi lạ, cảm giác giường có chút cứng, trần nhà trắng sạch, qua nửa ngày nàng mới ý thức được trong không khí có mùi lạ, là mùi nước khử trùng. Nàng chớp chớp hai mắt chua xót, cảm thấy toàn thân đau nhức, thân thể mệ mỏi , nhưng nàng không ngủ được, trong mơ hồ nàng biết tựa hồ mình đã ngủ thật lâu, lúc nàng ngồi dậy, ngoài cửa truyền đến bước chân vội vàng, phách phách ba ba có chút ầm ĩ

" Tỉnh rồi ! bác sĩ, nhanh mời bác sĩ đến!" Cửa phòng mở toang,đập vào mắt nàng là một y tá, nàng cầm chai thuốc đặt bên bàn " Tiểu thư, cô tên gì? có cảm giác thân thuộc không?" Nàng đè Đông Ân Vũ muốn ngồi lên xuống giường, nhẹ giọng hỏi, y tá nói chuyện có chút nhan, để Đông Ân Vũ vừa mới khôi phục ý thức theo không kịp

Tên...

" Đông Ân Vũ " nàng chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa câm vừa nhỏ, giống như là tiếng đồ chơi nhựa bị rạch, phát ra âm thanh chói tai

Nàng nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, chính là tốc độ nói chuyện không theo kịp

Nửa ngày bác sĩ đến, hắn đơn giản kiểm tra sơ bộ Đông Ân Vũ, xác nhận không có vấn đề gì mới cho y tá đem tất cả thiết bị hỗ trợ trên người Đông Ân Vũ gỡ xuống, đầu nàng u ám được y tá chăm sóc chích một mũi thuốc, rồi dán một chút máy cảm ứng trên người nàng, sau đó đem tất cả máy móc còn lại đẩy ra phòng bệnh, đến lúc này Đông Ân Vũ mới cảm thấy đỡ một chút

" Cô bây giờ cảm thấy thế nào?" Bác sĩ đứng trước mặt Đông Ân Vũ, nhìn những tổn thương trên gương mặt nàng tựa hồ đã lành lại

" Đau đầu" Đông Ân Vũ ho nhỏ vài tiếng, hiện tại nàng nói chuyện có chút khó khăn.

" Ừm, cô bị chấn động não nhẹ, phải quan sát một thời gian, trừ đầu ra còn có chổ nào đau nữa không?" Bác sĩ đẩy mắt kính, cùng Đông Ân Vũ giải thích tình trạng não dưới bị chấn thương, lại nhìn nàng sau đó đưa cánh tay bị băng thạch cao treo lên " Tay trái của cô bị gãy, trước mắt thì bó bột cố định, tình trạng không nặng, sau một tháng có thể gỡ ra"

Đông Ân Vũ nghe có chút mờ mịt, nàng không quan tâm mình bị đυ.ng gãy tay hay gãy chân, nàng để ý chính là " Ai đưa tôi vào đây?"

Lúc này y tá cầm ra giường mới giặt chuẩn bị thay cười nói: " Là Hoắc tiểu thư đưa cô đến"

... Hoắc tiểu thư ?

Đông Ân Vũ tựa trên gối suy tư, trong trí nhớ của nàng không quen biết nữ nhân nào họ Hoắc, chẳng lẽ là người đυ.ng nàng sao ?

Nàng nhớ kỹ khi đó tinh thần đê mê, đi trên đường không nhìn xe, sau đó liền bị đυ.ng, nói thẳng ra nàng cũng có lỗi

" Nhắc tào tháo, tào tháo đến, Hoắc tiểu thư đến rồi, cô tự mình hỏi đi" Ý tá hướng Đông Ân Vũ gật đầu, đi theo bác sĩ ra khỏi phòng còn nói chuyện cùng Hoắc tiểu thư

Đông Ân Vũ nhìn người vừa đến, vị Hoắc tiểu thư mang giày cao gót đi vào phòng bệnh

Dáng người cao gầy tinh tế, mặc âu phục nữ sĩ thẳng thớm, màu đen y phục đối lập màu trắng nõn da thịt, Tóc dài tới eo được cột ngay ngắn sau lưng, phát ra tinh quang mềm mại, nữ nhân ngũ quan rõ ràng, bộ dáng gọn gàng, mơ hồ tản ra lực áp bách, nàng tô son màu nhẹ đơn giản, mắt phượng cong vυ"t càng tăng thêm vẻ mỹ cảm, phía dưới mắt phải còn có nốt ruồi nhỏ, khiến cho nữ nhân toàn thân trên dưới tràn ngập khí tức cổ điển, câu nệ, đoan trang, nghiêm túc.

.... còn có chút hương vị cấm dục

Đông Ân Vũ hoàn toàn không biết nàng, bất quá nàng rất cảm tạ nữ nhân đã đưa nàng vào bệnh viện " Cám ơn sự giúp đỡ của cô, tôi sẽ hoàn trả lại toàn bộ tiền thuốc men" Cổ họng nàng khô khốc, nói tới nói lui còn có chút thanh âm trầm, lộ ra phi thường chật vật, nàng vốn định chào hỏi nữ nhân, thế nhưng trên người đau đớn khiến nàng lực bất tòng tâm.

Ngay cả nói mấy lời đều thở dốc

" Tôi tên là Hoắc Ngải" Nữ nhân mở miệng nói chuyện, Thanh âm của nàng mang theo tiếng khàn khàn bẩm sinh, trôi vào trong tai tương đối dễ nghe

" Tôi tên..."

" Đông Ân Vũ, tôi biết" Hoắc Ngải mở miệng cắt ngang nàng, để Đông Ân Vũ nằm trên giường có chút sửng sốt

Nàng cẩn thận suy tư, có phải đã từng nhìn thấy qua nữ nhân này ? ở Tinh Toản ? ở tiệm ăn ? hay là đi cùng vị đại ca nào? hay là nữ tiếp viên nào đó? đều không đúng. Đông Ân Vũ mấp máy môi khô ráo, nàng xác thực không biết nữ nhân này, cái tên Hoắc Ngải trong ấn tượng của nàng vô cùng lạ lẫm

" Chúng ta có quen biết không?" Nàng hồ nghi nhìn chằm chằm nữ nhân kia, khí chất nghiêm túc khiến Đông Ân Vũ có chút khẩn trương

" Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô" Hoắc Ngải chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường Đông Ân Vũ, cúi đầu nhìn nàng " Đông kinh lý"

.... Đông kinh lý

Thoáng chốc Đông Ân Vũ trừng lớn hai mắt, người gọi nàng là Kinh lý ngoại trừ bọn đàn em ở Ngô Đường thì không còn ai khác. Chẳng lẽ Hoắc Ngải là người La Dạ phái tới bắt nàng ? hay là lão đại phái tới ? Thoáng chốc Đông Ân Vũ muốn giãy dục đứng dậy, nhưng cánh tay bó thạch cao bị treo lên khung sắt kẹt lại, nàng động thân thể lập tức phát ra tạp âm kịch liệt. Nàng đưa tay địn nhấn vào nút cảnh báo, muốn gọi y tá đến, Hoắc Ngải một tay ấn vai Đông Ân Vũ, thuận tay đoạt lấy nút cảnh báo

" Bình tĩnh một chút, tôi sẽ không đi mật báo đâu" Nàng biết Đông Ân Vũ, không có nghĩa nàng là người của Ngô Đường

Đông Ân Vũ hiển nhiên không thể bình tĩnh, nàng từ quỷ môn quan trở về, cũng không phải vì chuộc lại tội danh bị vu khống, kịch liệt giãy dụa khiến Đông Ân Vũ thở hổn hển, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống, vết thương trên người khiến khí lực trên người của nàng không còn, lực đạo Hoắc Ngải ấn nàng xuống không lớn, nhiều nhất chỉ muốn ngăn nàng hành động

" Đây là bệnh viện tư, cô ở đây sẽ không có ai tìm ra được" Hoắc Ngải nhìn Đông Ân Vũ không cực động mới thu tay lại

Bệnh viện tư ?

Đông Ân Vũ nghe vậy mới phát hiện phòng bệnh này không giống phòng bệnh bình thường, trang hoàng đẳng cấp xa hoa, ngoài cửa sổ cũng không phải là đường phố, mà là vườn hoa, nàng không biết mình bị đưa đến đâu, chỉ biết tựa hồ là ở vùng ngoại thành. Phóng tầm mắt nhìn ra, nhà cao tầng ở thàn phố có chút xa xôi

Vì cái gì ?

Nàng sau khi tỉnh lại thì mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hiện tại hoàn cảnh của nàng đặc biệt, nói trắng ra chính là bị Ngô Đường truy nã, sau đó nàng bị xe đυ.ng, lại xuất hiện nữ nhân tên là Hoắc Ngải, còn đang ở trong một bệnh viên tư nhân. Đông Ân Vũ đau đầu nằm trên gối, cả phòng ngập mùi nước khử trùng khiến tâm nàng phiền não, hận không thể lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này

Hoắc Ngải không có ý định giải thích nỗi bực bội của Đông Ân Vũ, nàng đến bên bàn nước, thay nàng rót một ly nước

" Uống đi" Nàng đem ly đặt trên môi Đông Ân Vũ, khẩu khí không tốt không xấu

Nàng không uống, sợ nữ nhân này hạ độc

Trước kia nàng không có nhiều lo lắng thế này, nhưng bây giờ Đông Ân Vũ không thể không đề phòng người xung quanh, nàng sợ bị chó dại cắn

" Uống đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô" Hoắc Ngải thấy giọng nàng khàn khàn, cho nên muốn nàng uống nước trước

" Cô muốn hỏi... Ngô!" Môi hé mở, nước lạnh buốt chảy vào trong miệng, Hoắc Ngải không quá thô lỗ, nàng để Đông Ân Vũ uống xong nước, sau đó lấy khăn tay thay nàng lau nước bị chảy tràn, lần này Đông Ân Vũ không rõ, nữ nhân này đến cùng là muốn hỏi nàng cái gì, hay là thám thính tin tức ?

... Chuyện có liên quan đến Ngô Đường không ?

Nghĩ đến đây, Đông Ân Vũ không khỏi hoài nghi Hoắc Ngải nhất định có quan hệ gì đó với Ngô Đường

" Cô vì sao lại cứu tôi?" Sau khi uống nước, Đông Ân Vũ rốt cuộc có thể nói chuyện dễ dàng hơn, mặc dù hơi thở bất ổn, nhưng nghe không có khó khăn. Nàng nhìn Hoắc Ngải, mắt phượng kia phi thường xinh đẹp, giống như mỹ nhân bước ra từ cổ họa, mang theo uyển thước cùng khí tức mảnh mai, an tĩnh nhìn nàng

" Bởi vì cô vượt đèn đỏ, đυ.ng hư xe của tôi, tôi phải tìm cô bồi thường" Hoắc Ngải trực tiếp nói thẳng

Đông Ân Vũ ngày đó không có chú ý đèn giao thông, chỉ lo tránh né La Dạ mà tự tiện qua đường, kết quả bị đυ.ng xe, nói đυ.ng hư xe có chút khoa trương, nhưng vụ tai nạn giao thông này giống như là được ông trời tỉ mỉ sắp đặt, để Đông Ân Vũ quen biết Hoắc Ngải.

" Thật có lỗi, tiền thuốc men cùng..." Đông Ân Vũ dừng lại một chút, nhạt nói: " Phí sửa chữa xe tôi cũng sẽ đền bù cho cô"

Nàng còn có thể đυ.ng hư xe hay sao ? biết rõ Hoắc Ngải đang lừa đảo, nàng cũng không nói gì thêm

Hoắc Ngải ngồi xuống cái ghế, hai tay đặt trên đùi, nhìn chằm Đông Ân Vũ thật lâu

Hai người không có nói chuyện, Đông Ân Vũ cũng không nhìn Hoắc Ngải, nàng cảm thấy Hoắc Ngải không có địch ý, nhưng ánh mắt của nàng không làm Đông Ân Vũ dễ chịu. nàng càng nghĩ càng choáng váng, dứt khoát chợp mắt một tí, lúc nàng kéo chăn, Hoắc Ngải thay nàng nhét nút báo động vào tay, cử động nhỏ khiến Đông Ân Vũ mở mắt nhìn người cầm nút điều khiển lạnh lẽo

... Quan tâm ?

" Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì phải lập tức nói với tôi" Hoắc Ngải muốn nàng đừng cậy mạnh, nhưng nét mặt không biểu lộ cái gì

" Tình trạng của cô không tốt, ngày mai tôi lại đến nói chuyện với cô" Bởi vì Đông Ân Vũ muốn chợp mắt, Hoắc Ngải đọc thành nàng cần nghỉ ngơi, lúc nàng đem cái ghế để lại bên tường, Đông Ân Vũ bỗng nhiên vẫy tay

" Chờ một chút" nàng gọi Hoắc Ngải lại, đối với việc mình đột nhiên cản lại có chút xấu hổ

Hoắc Ngải đứng ở cuối giường nhìn nàng, đôi mắt bình thản làm Đông Ân Vũ không biết làm sao

Đông Ân Vũ không muốn để Hoắc Ngải nghĩ nàng là người hay làm khó kẻ khác, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng không có dũng khí tùy tiện tin tưởng kẻ xa lạ, nàng biết Hoắc Ngải từ trên người nàng được cái gì, nhưng nàng còn do dự, có nên hay không khuấy trận nước đυ.c này ? có lẽ Hoắc Ngải sẽ giúp nàng xoay sở, cũng có thể đẩy nàng xuống vực thẳm, có nên tiếp nhận hay không ?

Hoắc Ngải tựa hồ nhìn thấy trong mắt Đông Ân Vũ đắn đo, nàng đến bên giường, mắt phượng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ

Không có chút gợn sóng nào, đen nhánh tính khiết, cổ điển thư pháp

" Cô có chuyện nói với tôi sao ?" Hoắc Ngải hỏi nàng, hỏi Đông Ân Vũ có phải còn có lời muốn nói

Nàng đương nhiên là có, thế nhưng không biết làm sao mở miệng

Có lẽ là nàng nhạy cảm ? kỳ thật Hoắc Ngải chỉ muốn bồi thường tiền thôi sao ? nhưng Hoắc Ngải lại biết nàng, còn gọi nàng là Kinh Lý

Lại là âm mưu gì đây ?

Đông Ân Vũ khó nói, bị cảm xúc chính mình xoắn xuýt có chút bực bội

Hoắc Ngải đang nhìn nàng, kiên nhẫn chăm chú nhìn nàng, lại làm cho Đông Ân Vũ cảm thấy áp lực

" Bồi... bồi thường bao nhiêu tiền ?" Thật lâu, nàng mới gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn mà hỏi ra một câu không chút liên quan

Vẫn là có hỏi.

Hoắc Ngải nhìn nàng, đưa ra một ngón tay " Không nhiều"

Đông Ân Vũ nheo mắt , bị nàng làm cho hồ đồ

" Một trăm vạn sao ?" Nàng không biết " Một" ngón tay kia nghĩa là gì, chỉ có thể nghĩ đến chính là một trăm vạn

Nhưng Hoắc Ngải lại lắc đầu, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói : " Một vụ giao dịch "