Chương 039: Bạn nữ

Thoáng chốc đèn phòng ngủ bật sáng. Đông Ân Vũ bị dọa đến lưng phát lạnh, có loại ảo giác bị bắt gian tại giường

Nàng bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, chỉ thấy người đứng cạnh cửa đúng là La Dạ, nàng đội mũ lưỡi trai không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt, áo kéo lên rất cao, bình thường nàng về đến nhà việc đầu tiên chính là cởi bỏ lớp ngụy trang, nhưng hôm nay không có, chỉ sợ là trông thấy giày của Mộ Lâm để trước cửa, cho nên mới không tháo nón xuống.

" La, La Dạ, cô về rồi " Đông Ân Vũ bị dọa hết hồn, ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm.

Nàng thu hồi cảm xúc bối rối kéo chăn bông nhảy xuống giường, lúc này Mộ Lâm cũng lúng túng ngồi dậy, trông thấy La Dạ hơi nghi hoặc một chút

Đông Ân Vũ vừa tới gần La Dạ, lập tức ngửi được trên người nàng có mùi rượu nồng nặc, áo khoác quân trang cũng bị dao sắt chém rất nhiều chổ rách, mơ hồ có thể trông thấy bên trong tổn thương, tay áo kia bị máu tươi nhuộm thành đỏ sậm, nhìn kinh sợ vô cùng. Đông Ân Vũ nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí đỡ La Dạ trở lại phòng khách, nàng để La Dạ ngồi xuống trước, lại thật nhanh đi lấy đồ cấp cứu, bởi vì công tác của La Dạ đặc thù, cho nên hộp cấp cứu luôn chứa thuốc đặc trị

" Cô bị làm sao thế? vì sao bị thương đến cái dạng này" Đông Ân Vũ thay nàng kéo tay áo, tỉ mỉ lau chùi vết thương,may mắn chỉ là bị thương ngoài da, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút nghiêm trọng, La Dạ thân thủ mạnh mẽ, cũng không nghĩ ra có kẻ nào làm bị thương nàng

La Dạ không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Mộ Lâm đứng bên cửa phòng ngủ

Mộ Lâm phát hiện ánh mắt La Dạ mãnh liệt hướng về mình, lập tức từ cạnh cửa đi vào phòng khách, nhưng nàng không dám đến gần, cách các nàng ba thước. Mộ Lâm do dự nửa ngày, biết La Dạ có thể là bạn cùng phòng của Đông Ân Vũ, cho nên nhất định phải hảo hảo lên tiếng chào hỏi

" Xin chào, tôi là Mộ Lâm" lúc nàng nói chuyện có chút bất an nắm vạt áo, bởi vì ánh mắt La Dạ không quá thân mật.

La Dạ cả khuôn mặt bị mũ che đi cùng áo che chắn không thấy rõ lắm, nhưng Mộ Lâm biết nàng tựa hồ không mấy vui vẻ

Đông Ân Vũ thay La Dạ băng bó, lúc này mới dành thời gian nhìn Mộ Lâm một chút, quay đầu giải thích với La Dạ "Mộ Lâm là bằng hữu của tôi, hôm nay gặp ở quán ăn đêm, vì thời gian cũng đã trễ nên rủ nàng ở qua đêm" nàng nhìn La Dạ rốt cuộc đem ánh mắt chuyển về trên người mình, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra " Trên người cô có tổn thương, cũng đừng uống nhiều rượu quá, vết thương sẽ để lại sẹo"

Đông Ân Vũ cắt đoạn vải, đem thuốc cất vào hộp cấp cứu " đến cùng là xảy ra chuyện gì hả?" Nàng thúc giục La Dạ trả lời nàng.

" Hàng bị cướp" La Dạ mở miệng, thanh âm trầm thấp đến mê người, ngữ khí lại lạnh nhạt " Thương gia đồ cổ"

... Thương gia đồ cổ ?!

Đông Ân Vũ sững sờ, biết chuyện Hán ca cùng Tề ca đầu tư đồ cổ bị cướp

Nàng còn muốn hỏi chút nữa, nhưng Mộ Lâm vẫn còn ở, Đông Ân Vũ chỉ có thể nhịn xuống, nàng cất hộp cấp cứu xong quay trở lại ghế sofa, cúi xuống đỡ eo La Dạ " Cô cũng mệt mỏi, hôm nay ngủ trước đi? Tôi đỡ cô vào phòng" Đông Ân Vũ muốn đỡ La Dạ dậy, trong chốc lát cảm thấy bầu không khí không đúng, nàng không kịp tránh đi, liền bị La Dạ kéo vào trong ngực.

Thoáng chốc bàn tay lớn kéo tóc nàng, hai người hơi thở hòa lẫn vào nhau, La Dạ ở trước mặt Mộ Lâm to gan hôn Đông Ân Vũ, mà nụ hôn này không giống như nụ hôn thông thường lướt qua. La Dạ há miệng đưa đầu lưỡi liếʍ lấy Đông Ân Vũ cánh môi non mềm, nàng không chịu há miệng, La Dạ liền cắn cằm nàng, cho đến lúc Đông Ân Vũ cảm thấy đau, nàng lập tức bắt lấy môi nàng, đưa lưỡi bá đạo thăm dò vào, linh xảo trắng trợn quét ngang, quấy lấy lưỡi đỏ của Đông Ân Vũ ma sát, sau đó hút lấy bờ môi mυ"ŧ thỏa thích

Hôn nóng bỏng lại trực tiếp khiến đầu óc Đông Ân Vũ trống rỗng, nàng vô thức nghĩ đẩy ra, nhưng tay La Dạ đè ép sau gáy nàng không cho nàng thoát ra, chỉ có càng gần thêm mà thôi. Cánh môi cọ sát, đầu lưỡi giao thế, thỉnh thoảng phát ra âm thanh hôn, nghiễm nhiên là nụ hôn nồng nhiệt giữa những người trưởng thành.

" Ngô!" đầu lưỡi đau xót, Đông Ân Vũ tách ra khoảng cách, ở giữa còn kéo ra một sợi tơ bạc

La Dạ cắn đầu lưỡi nàng, không nhẹ không nặng, để nàng cảm thấy có cỗ dòng điện chạy tán loạn

Đông Ân Vũ thở hổn hển, nàng dùng sức bậm môi, cảm thấy có chút khó xử.

" Mộ Lâm, em về phòng trước, chúng tôi đợi chút rồi sẽ vào sau" Nàng không dám quay đầu nhìn Mộ Lâm, bởi vì nét mặt của nàng bây giờ nhất định sẽ rất chật vật. Đông Ân Vũ nghe tiếng dép lê vang ba ba đi về hướng phòng ngủ, sau đó cửa cũng nhẹ nhàng đóng. Đến lúc này ở phòng khách chỉ còn Đông Ân Vũ cùng La Dạ, nàng mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm tình thì ngũ vị tạp trần.

La Dạ cố ý, nàng biết

Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm chằm nàng đưa tay muốn gỡ bỏ cái mũ che kín mặt, La Dạ nắm chặt hi tay nàng, có người ngoài nàng sẽ không cho thấy trực tiếp nàng. La Dạ đem Đông Ân Vũ kéo lên phía trước, hai người ngồi sát nhau trên ghế sofa, ngửi ngửi mùi nước khử trùng trên người La Dạ, Đông Ân Vũ không dám dùng sức khước từ, sợ sẽ đυ.ng vào vết thương của La Dạ.

" Đang có khách" Đông Ân Vũ đẩy cánh tay La Dạ đặt lên mông nàng, biết nàng muốn làm gì

" Bảo nàng đi" La Dạ cúi đầu, ngậm lỗ tai Đông Ân Vũ, rất nhạt nói một câu

... bảo nàng đi

" Đã tối như vậy, tôi không thể đuổi nàng đi" Đông Ân Vũ bất đắc dĩ cười vài tiếng, nàng biết La Dạ chỉ nói như thế, nếu như nàng muốn Mộ Lâm đi thật, đã sớm ném đồ đạc của nàng ra ngoài, đâu có cần phải thông tri qua nàng ?

" Thật có lỗi, đêm nay thôi, sau này tôi sẽ không dẫn bạn về nhà " Nàng có chút hối hận, không phải bởi vì cùng La Dạ ở chung, mà bởi vì thân phận quan hệ của hai người, các nàng đều ở Ngô Đường, để người thường đến nhà có chút không tiện, kỳ thật nàng cũng muốn hỏi chi tiết chuyện bị cướp hàng, nhưng bây giờ không được

La Dạ không có phản ứng, bàn tay chậm rãi vuốt lưng Đông Ân Vũ, tới tới lui lui, vuốt nhẹ nhàng

" Cô không muốn về phòng, thì tối nay ngủ ở trên sofa đi" Đông Ân Vũ để nàng dựa trên người nửa ngày, sau đó yếu ớt nói

Vừa đứng dậy, La Dạ giữ chặt tay nàng

" Nước " Nàng muốn Đông Ân Vũ lấy nước dùm nàng

Đông Ân Vũ cũng không có phản đối, nàng đi đến nhà bếp lấy nước ấm cho La Dạ, lúc trở về phòng khách La Dạ đã vòng hai tay trước ngực, ngồi trên ghế sofa giống như đang ngủ rồi. Nàng đem ly nước đặt lên bàn, lại vào phòng lấy chăn bông đắp lên cho nàng, đợi nàng yên ổn ngủ thì mới về phòng

Trong phòng yên tĩnh, Đông Ân Vũ rón rén nằm lên giường, nàng vừa kéo chăn bông, Mộ Lâm liền từ phía sau ôm lấy nàng

Hai bàn tay kia có chút lạnh buốt, lại ôm nàng rất chặt

" Thật có lỗi. làm em chê cười rồi" Đông Ân Vũ nói rất nhỏ, nàng không biết giải thích với Mộ Lâm thế nào

May mắn Mộ Lâm không có hỏi nhiều, nàng chỉ cong cánh tay, chặt đến mức Đông Ân Vũ đêm nay khó ngủ ngon

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Đông Ân Vũ đã cảm thấy không ổn

Trên giường đôi, thế mà nằm ba người, Đông Ân Vũ ở giữa, bên phải Mộ Lâm, bên trái La Dạ.

Không biết La Dạ từ lúc nào đã bò lên giường, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, hai người đối mặt, Mộ Lâm ở sau lưng ôm nàng, cả đêm tay cũng không thả ra. La Dạ đã tắm rửa, trên người tỏa mùi sữa tắm thơm ngát, nàng không có đội mũ, thay đổi áo khoác

" Nàng cùng cô sao?" La Dạ hỏi Đông Ân Vũ mối quan hệ với Mộ Lâm, thanh âm của nàng rất mê người, có chút tỉnh ngủ lười biếng

Đông Ân Vũ nhìn chằm chặp vào mắt nàng, cảm thấy La Dạ thật giống thất lang, đôi mắt tĩnh lặng mang theo cỗ sát khí, như ẩn như hiện

" Bằng hữu" Đông Ân Vũ đương nhiên nói thế, nàng cùng Mộ Lâm đúng la bằng hữu

" Bạn gái ?" La Dạ cắn nàng không nhả, lại hỏi một câu

... Bạn gái

Đông Ân Vũ nghe vậy nhướn lông mày nói: " Bạn nữ

Nàng cảm thấy La Dạ hỏi quá nhiều, lại nói nàng cùng La Dạ cũng không phải mối quan hệ hẹn hò, nói cứ như nàng đang nɠɵạı ŧìиɧ....

La Dạ nhìn Đông Ân Vũ tái mặt liền không hỏi, lúc này Mộ Lâm ưm vài tiếng, tựa hồ tỉnh lại. La Dạ dứt khoác đứng dậy rời phòng, lúc ra khỏi phòng cũng không đóng cửa. Đông Ân Vũ cảm giác cánh tay bên hông dời đi, nàng mới ngồi dậy. Mộ Lâm xoa hai mắt, đôi mắt màu nâu nhạt có chút mông lung, nàng nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ thật lâu, tựa hồ suy nghĩ cái gì, nửa ngày mới nhỏe miệng cười ngây thơ, hướng Đông Ân Vũ chào buổi sáng

" Chào buổi sáng" Đông Ân Vũ đứng dậy, để Mộ Lâm sử dụng phòng tắm rửa mặt trước

Mộ Lâm đơn giản chải răng sau đó từ phòng tắm đi ra phòng khách, La Dạ đã đội mũ kéo thấp, hai tay vòng ngực ngồi trên ghế sofa.

" Sáng sớm tốt lành" Mộ Lâm lễ phép chào buổi sáng, La Dạ không trả lời, chỉ khẽ gật đầu

So với địch ý tối hôm qua, hôm nay tựa hồ có dấu hiệu chuyển biến tốt. Mộ Lâm nhẹ thở ra, đến gần ghế sofa, nàng nhớ hình ảnh tối qua La Dạ cùng Đông Ân Vũ hôn nhau, gương mặt lập tức đỏ lên, hình tượng tươi sáng không thể xóa đi được, chỉ cần nghĩ đến Đông Ân Vũ có chút biểu lộ hưởng thụ, Mộ Lâm liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nàng chưa từng thấy Đông Ân Vũ như vậy

Bất quá là bạn cùng phòng lại hôn nhau thế sao ?

" Cái chuyện... chị cùng Ân Vũ..." Mộ Lâm nắm chặt vạt áo có chút khẩn trương muốn hỏi La Dạ. Thế nhưng La Dạ không hề để ý đến nàng

Nàng có chút nghiêng đầu, ánh mắt dưới bóng tối chăm chú nhìn Mộ Lâm.

" Chị cùng Ân Vũ... " Hay làm những chuyện như thế sao ?

Mộ Lâm còn chưa hỏi, Đông Ân Vũ liền từ phòng ngủ ra tới, nàng thay xong áo chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn Mộ Lâm rõ ràng run rẩy, lúc này nhướn lông mày về phía La Dạ, tựa hồ đang hỏi La Dạ chuyện gì xảy ra, nhưng La Dạ không có trả lời nàng

" Làm sao rồi ?" Đông Ân Vũ tiến đến chạm vào vai Mộ Lâm, an ủi vỗ mấy cái hỏi

La Dạ sát khí quá nặng, nàng sợ Mộ Lâm sẽ bị dọa sợ

" Không có gì" Mộ Lâm lắc đầu, đưa tay chụp lấy cánh tay Đông Ân Vũ đặt trên vai nàng, ngắn ngủi một giậy, nàng cảm thấy La Dạ quăng ánh mắt nghiêm nghị, lập tức Mộ Lâm rất quy cũ buông xuống hai tay

" Đi thôi, chị đưa em về nhà" Đông Ân Vũ không có phát hiện dị trạng của La Dạ, nàng nhẹ đẩy Mộ Lâm một chút, để nàng bước đi

" Được" nàng nhu thuận gật đầu, đi về phía cửa.

Đông Ân Vũ thấy Mộ Lâm ngồi trước cửa mang giày, lúc này mới nhìn về phía La Dạ, hai tay chống nạnh, nhết lên nụ cười nửa miệng

" Cô muốn ăn sáng cái gì ? khi trở về tôi mua cho cô"

La Dạ không trả lời nàng, mà nằm trên ghế sofa, đưa tay kéo mũ xuống " Đưa nàng đi"

Chỉ nói ba chữ

Đông Ân Vũ không cao hứng cười một tiếng, xem ra sau này đừng mang khách về nhà

Nàng củng Mộ Lâm đi đến bãi đỗ xe, trên đường nàng đều cảm thấy Mộ Lâm đang ngắm nhìn nàng, Đông Ân Vũ biết, nàng nhất định rất để ý chuyện tối hôm qua, nhưng Đông Ân Vũ giả vờ không biết, mở cửa xe ra hiệu cho Mộ Lâm lên xe